Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 386 : Nghiệp hỏa (3) (2)

Ngày đăng: 14:58 30/04/20


Hai người nói một lúc về việc giải quyết hậu quả bên phía Điền Hổ, Lục Hồng Đề bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, hỏi:



- Lương gia gia, "nơi đó" không bị lan tới chứ?



- Hình như không, nhưng cũng đi xem đi.



- Vâng.



Lục Hồng Đề gật đầu, châm đuốc, cùng lão nhân cầm quyển sổ nhỏ đi ra cửa, vòng qua một con đường không dài đi về phía khu rừng, trên bãi đất trống trong rừng là một khu kiến trúc đang được xây dựng dở dang, nhưng đồ đạc lại không bị trận biến loạn này lan đến, lão nhân mở quyển sách nhỏ ra, mãi đến khi lật đến vài tờ phía sau, giống như trước, đối chiếu bản vẽ một chút. Lục Hồng Đề nhíu nhíu mày:



- Chúng ta quá nôn nóng rồi, sớm biết buổi tối hôm đó thấy những thứ này, mấy ngày qua, không hẳn sẽ bị người có lòng nhìn thấy.



Lão nhân lắc đầu:



- Không sao, thứ đơn giản như vậy, bọn họ có biết dùng làm gì đâu? Cũng không biết rốt cuộc thứ này có dùng được hay không …



- Hẳn là hữu dụng … Lục Hồng Đề nhìn kiến trúc kia, tay sờ lên bề mặt của hòn đá.



- Hắn nói cũng không rõ ràng lắm, hơn nữa hiện tại chúng ta thiếu đồ, nhưng cháu nghĩ … trước tiên cứ xây lên đi …



Thời gian quay trở lại hai tháng trước, vài ngày trước khi nàng từ biệt Ninh Nghị, có một hôm Ninh Nghị nói với nàng một việc:



- Ta có một thứ, làm ra cũng không khó, ta cũng không rõ tác dụng lớn bao nhiêu, nhưng không ngại thử xem. Hiện tại nguyên liệu cô có thể tìm được có thể không đủ, nhưng có thể chiếu theo bản vẽ để làm một cái, có cơ hội lại thử xem hiệu quả, ừm, nó là dạng này …



Ninh Nghị giao bản vẽ cho nàng xem:




- Tính tình của Lục Hồng Đề vốn trọng tình cảm, hiện tại cô ta không có người thân, cho nên lo lắng của bản thân cũng không nhiều. Nhưng xem ra cô ta rất thích gã đàn ông kia, biết không, năm ngoái khi cô ta xuôi nam, lúc quay về đã mang theo một quyển sổ nhỏ. Các ngươi muốn đến sơn trại nào, hoặc là muốn đi cáo trạng Điền Hổ, ta cũng không ngăn cản … Ta muốn đi kinh thành.



- Hả?



- Ta biết tên của gã đàn ông kia, hắc, ta có nghe được, Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng, đệ nhất tài tử Giang Ninh, hẳn là hắn ở kinh thành rồi. Ha ha, ta nghe thấy đó. Ta không đánh lại được Lục Hồng Đề, nhưng gã kia chỉ là tên thư sinh chuyên ăn nói bốc phét, còn cái gì mà đệ nhất tài tử, nghĩ cũng biết không phải là hạng hay ho gì, nhưng ta không phủ nhận, trong đầu gã ta có rất nhiều thứ hữu dụng. Làm việc phải có phương pháp, chúng ta không đấu lại được Lục Hồng Đề, nhưng chạy đi bắt một gã thư sinh thì dễ như trở bàn tay, đến lúc đó ta sẽ làm cho gã sống không bằng chết, bắt gã về Lữ Lương Sơn, với tính cách của Lục Hồng Đề, đến lúc đó sơn trại sẽ là của chúng ta, quyển sổ kia cũng là của chúng ta … Hiện tại ta chỉ hỏi, các ngươi ai theo ta làm một trận? Hử?



Trong tiếng gió thổi, sau một lúc trầm mặc, có người cầm đao lên:



- Ta tham gia.



Bên cạnh cũng có người nói:



- Tính thêm lão tử nữa.



- Làm!



- Ha hả, bắt nhân tình của cô ta, xem cô ta còn kiêu ngạo được nữa không!



Trong ánh lửa le lói, từng người từng người giơ tay lên, chỉ lát sau, bầu không khí trở nên sôi nổi. Ra khỏi Thanh Mộc Trại tuy rằng có nhiều người, nhưng không có đường nào dễ đi, hiện tại thì hay rồi, tới mùa đông rồi, sợ rằng sẽ lại bị đói bụng, muốn xây dựng nên một sơn trại mới, đứng vững gót chân là một vấn đề lớn, biện pháp tốt nhất chung quy là đoạt lại Thanh Mộc Trại. Tới lúc này, bởi có thể thấy được đường ra, tâm trạng mọi người sôi nổi giống như tụ nghĩa.



Đêm thâm trầm, mấy người đứng trong gió đêm nhìn về phía nam, trong tiếng cổ vũ của gió, tựa như ngay cả dãy núi cũng không ngăn trở được quyết tâm và khát vọng của bọn họ. Lê Lực khoanh tay trước ngực, gây khó dễ với Lục Hồng Đề, bọn họ xác thực là quá lỗ mãng rồi … Giờ khắc này, bọn họ cuối cùng đã tìm được hướng đi rồi.



Cách xa ngàn dặm, trong môt căn phòng trong thành Biện Lương, Ninh Nghị trở mình, ôm lấy thân thể chỉ mặc một cái yếm nhỏ của Tiểu Thiền, ngủ say sưa, trong lòng hắn, Tiểu Thiền mở mắt, chớp chớp nhìn gương mặt đang ngủ say của Ninh Nghị, một lát, khẽ nở nụ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, sau đó tiếp tục chớp mắt nhìn, cuối cùng cuộn tròn mình vào lòng Ninh Nghị, hạnh phúc tiếp tục ngủ …