Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 391 : Vị ương (2) (1)
Ngày đăng: 14:58 30/04/20
Trên đường từ Giang Ninh đến Kinh Thành, kế hoạch ban đầu là ra sức ngăn cản sự biến Tịnh Khang. Nhưng kế hoạch chưa kịp thay đổi, đại khái là sau khi hiểu được tình hình của Mật Trinh ti, kế hoạch ban đầu vốn dĩ đã chuẩn bị xong nhưng không có cách nào làm được. Chuyện còn lại cũng là những râu ria phụ, có làm hay không cũng không sao cả.
Vũ triều thời kỳ đầu đối với Vật Lý, hóa học của hậu thế, có thể tạo nên tác gì thực ra cũng không có gì mong đợi quá nhiều, hắn còn lấy đá ở núi đánh ngọc, nhưng thời đại này thiếu một căn cơ ngành công nghiệp, lúc cải cách khó mà nhìn thấy hiệu quả quyết định, nếu khiến cho người ta sinh ra tâm lý ỷ lại, thì sẽ càng bào mòm ý chí chiến đấu. Thứ hai, hệ thống Nho gia rất kiêng kị cách mạng cải cách và kĩ thuật. Sự kiêng kị này không phải chỉ nói mồm, mà là một khi cải cách làm tổn hại đến lợi ích thì sẽ có các cách khác nhau để loại bỏ. Sau khi chuyện kết thúc ở Hàng Châu, lúc mà Ninh Nghị suy nghĩ có thể làm những gì, lựa chọn đầu tiên là dựa vào kĩ thuật, chứ không phải là phương pháp luyện sắt thô sơ.
Trung quốc văn hóa năm nghìn năm bác đại tinh thâm. Nói thì nói vậy nhưng còn về kỹ thuật, ví dụ như kĩ thuật luyện kim, khi phát triển đến một trình độ nhất định cũng là lúc làm cho nhân dân cảm thấy "đủ dùng". Một ngàn năm sau thậm chí hai nghìn năm sau, chỉ có kĩ thuật rèn sắt hoặc có cải cách ở quy mô nhỏ chứ chưa hề có một cuộc cách mạng thực sự lớn nào. Còn thay đổi kĩ thuật ở quy mô nhỏ là bởi vì còn coi trọng các thợ rèn, nếu như kĩ thuật thật sự hiệu quả, thì tất nhiêu sẽ không lưu truyền rộng rãi ra ngoài, cuối cùng theo thời gian chỉ chôn vùi trong lũ. Thợ thủ công mới đành phải đi nghiên cứu những kĩ thuật mới.
Nói đến những cả tiến kỹ thuật mới, với nền kinh tế nặng về tự cung tự cấp họ cũng không dễ bỏ cái cũ mà theo cái mới. Phần nhiều vẫn là quy định phạm vi và sự bảo thủ. Xét cho cùng cũng vì đất đai dồi dào, cho khi sau cuộc cách mạng ở phương tây chúng ta mới bị ăn một cái tát đau điếng. Nếu sau đó nhìn về trước, lịch sử nói không ít đến cải cách kỹ thuật của triều Minh. Đã có cuộc cách mạng công nghiệp nảy sinh, trên thực tế chẳng qua là cảm giác của mình tốt đẹp như trong mơ. Ở đây sau khi hình thành sơ bộ sự thống trị đất đai và văn hóa, lại từ đầu phát triển một nghìn lần, khó khăn lắm mới xuất hiện cách mạng công nghiệp ở những thế kỉ 18, 19. Nếu không phải có giặc ngoại xâm thì tất nhiên bên trong vẫn còn chia rẽ. Không có cảm giác về nguy cơ của dân tộc, sẽ không cần thay đổi, chỉ biết sợ hãi thay đổi. Vì thế mà thế kỉ 18 mới không có cải cách, thế kỉ 18 có lẽ là không thể.
Đương nhiên, đối với Ninh Nghị mà nói, đây cũng là suy nghĩ tiện thì nói ra mà thôi. Nhưng vì những cái này, hắn đã suy nghĩ mất quá nhiều thời gian để cải tiến kĩ thuật mới. Đầu tiên nghĩ đến vẫn là phương pháp luyện kim thô sơ vào những năm 50 của thế kỉ 20. Những năm đó các lò rèn không cần yêu cầu kĩ thuật quá cao mà hoạt động sản xuất vẫn phát triền. Trải qua sự lãng phí đến hơn 100 triệu tấn thép mới có thể đạt đến trình độ công nghiệp. Nhưng tương đương với lượng sắt thép đó, trong đó hơn 3 trăm vạn tấn sắt phế chưa thể đạt đến trình độ công nghiệp, rất nhiều tiêu chuẩn của Vũ triều lúc đó là viễn tưởng.
Ở đây không cần tiêu chuẩn kĩ thuật cao, cũng không sợ hao phí, chỉ cần nghĩ ra một con đường phù hợp, tìm được hàm lượng than thích hợp, những thợ rèn ít nhất mất mấy tháng rèn lửa sắt mới chế được một thanh đao hoàn chỉnh, dùng để trang bị cho quân đội cũng không có vấn đề gì, nhưng trước mắt quân đội của Võ triều thiếu không phải là đao tốt mà là quân đội có tố chất huấn luyện. Thí nghiệm bước đầu Ninh nghị vẫn giao cho Lục Hồng Đề.
- Nói như thế, hội thơ của huyện chủ Thanh Chương, cũng là muốn để cho nàng có nhiều sự lựa chọn?
Ninh Nghị cười nói ra suy nghĩ của mình, Tần Tự Nguyên gật đầu:
- Tiểu nha đầu này gần đây không từ chối, ngoài huyện chủ Thanh Chương bên này ra, chỉ e còn một đống thi hội thi văn khác nữa. Lập Hàng coi như là huynh trưởng của nó rồi, vì nó mà giữ cửa, cũng là công việc nội bộ mà.
- Nếu nói đến Quân Võ thì ta còn biết, Tần Công ông nói Chu Bội, nha đầu kia tính tình tinh quái, hôm đó chỉ là nhân tiện thì dạy cậu ta về số học, cô ta đã đấu võ mồm cả ngày với ta, còn cảm thấy ta làm hư đệ đệ của cô ta rồi. Ta và cô ấy tuổi xấp xỉ nhau, tránh để sau này ta phải hận cả đời… Việc này vẫn phải để lão gia đến trị mới được.
- Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, Chu Bội vẫn luôn tôn sùng Lập Hằng ngươi đó.
Tần Tự Nguyên cười phất tay nói:
- Huống hồ, bổn tướng ngày ngày bận rộn, ha ha, lấy đâu ra thời gian để tham dự vào những việc vụn vặt. Đến lúc đó, nếu hòa thượng rảnh, xin hãy giúp trông coi một chút.