Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 413 : Bệnh thần kinh

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Con đường đất vàng xuyên qua trong rừng, đi vào giữa biệt uyển. Trước biệt uyển có mấy cỗ xe ngựa đang đỗ, ánh nắng xuyên qua khe lá cây, từ xa truyền đến tiếng ve kêu râm ran. Những tiếng cười cười nói nói hòa lẫn trong tiếng ve kêu đó.



Ánh mắt nhìn chằm chằm vào tên nam nhân đáng khinh đang ôm lấy cánh tay mình, vẻ mặt Ninh Nghị mới có chút tươi cười, bên cạnh, Lục Khiêm ấn đao, cùng tùy tùng của phủ Thái úy bất động thanh sắc đến gần. Cao Mộc Ân vẫn cười cười:



- Ngươi có thể làm thế nào?



Một đám người nhìn chằm chằm xem phản ứng của như thế nào, một lát trôi qua, Ninh Nghị vừa động, hắn giơ tay lên, cuối cùng bắt được mu bàn tay của Cao nha nội, gật đầu mỉm cười.



- Nói rất có lý, lại gặp mặt rồi, vị huynh trưởng này, chúng ta thật có duyên đấy.



Trong lời nói của hắn cũng có vài phần cảm khái, lời nói không không nhanh, Cao nha nội cười nhìn bàn tay bị chộp lấy của mình, mãi mới giằng ra được, y lui về phía sau đứng thẳng, một bàn tay nhấc choàng vạt áo của mình lên, chỉ một ngón tay hướng Ninh Nghị.



- Ngươi đừng giở trò này với ta, ta nói cho ngươi biết. Hoa thái tuế ta sẽ không để ngươi đùa giỡn như vậy đâu. Ngươi cũng khá lắm, nhưng ta nói để ngươi rõ, ngươi dám đùa giỡn ta, ta sẽ không nuốt được cục tức này đâu.



Cao Mộc Ân nói rất hưng phấn, thân mình nhảy dựng lên theo bản năng, Ninh Nghị bị y giằng tay ra, bàn tay tiếc nuối dừng ở không trung, mặt mỉm cười nhưng không thay đổi:



- Hiểu rồi, ngươi sẽ không bị ta đùa giỡn nữa đâu.



Sau khi gật đầu đồng ý xong, nụ cười ấm áp chuyển hướng sang phía Lục khiêm.



- Tuy nhiên, Lục ngu hầu đã điều tra thân phận của ta rồi?



Lục Khiêm một tay ấn đao, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ híp mắt lại nhìn Ninh Nghị:



- Một kẻ thư sinh, lại còn ở rể nữa thì có thân phận gì.



Tất cả mọi chuyện đến quá đột ngột, có lẽ hai người này đối thoại mới là tâm điểm. Lục Khiêm và Cao nha nội lần này đến đây, vốn là nghe nói có náo nhiệt đến xem, đối với thân phận của Ninh Nghị, thật ra cũng không biết nhiều lắm. Nhưng khi Cao Nha nội ý thức được mình bị đùa giỡn, Lục Khiêm đương nhiên muốn đứng bên phía y trước. Muốn lấy khí thế áp đảo tên thư sinh không biết sống chết này. Hai câu nói này là sự thật, bên kia Cao Mộc Ân vẫn còn hưng phấn nhảy lên nói chuyện.



- Ta nuốt không trôi cục tức này ngươi phải cho ra công đạo. Ta nói cho ngươi biết, cha ta là Cao Cầu. Cao Mộc Ân ta ở Biện Lương này ai cũng phải sợ hãi. Ngươi đùa giỡn ra trước, ta sẽ chứng minh cho ngươi sợ ta, ngươi nói xem.
Ninh Nghị cầm đầu của y, trên đầu y thơm một cái:



- Bằng hữu tốt.



Buông Cao Mộc Ân ra, Ninh Nghị thu lại nụ cười, nhìn sang phía Lục Khiêm, mở miệng nói:



- Một trận hiểu lầm, Lục Ngu Hầu, sao lại thành như vậy?



Cao Mộc Ân trong lúc này vội vàng đẩy ra, tay gia vệ bị đánh rơi răng phía sau đã nhổm dậy, bị Ninh Nghị tóm áo lần nữa, thuận tay đẩy lên phía trước, mọi người nhất thời không biết có nên động thủ hay không. Cao nha nội xoa xoa trán, muốn nói hoặc mắng chửi điều gì đó, nhưng y luôn có chút phong cách thần kinh, lúc này thấy người bị bệnh thần kinh càng nặng hơn, thì chỉ có thể mắng một câu:



- Đồ…đồ thần kinh, Lục Khiêm.



Y có lẽ là muốn kêu Lục Khiêm động thủ giết người, nhưng sau đó nhìn thấy người Lục Khiêm đầy vôi, tên thư sinh trước mặt mình quả thật không biết có lai lịch gì, thoạt nhìn thật sự đáng sợ. Cuối cùng nói:



- Ta, bọn ta đi trướcmẹ kiếp, đồ thần kinh, ngươi đợi đấy.



Nếu là lên một loạt, Lục Khiêm đương nhiên biết chắc có thể giết chết tên thư sinh này, nhưng hoành hành ngang ngược là một chuyện, ở ngoài biệt viện giết tên thư sinh lại là một chuyện khác. Việc này một Cao nha nội cũng chưa chắc đã có thể gánh chịu được hậu quả. Cao Cầu tuy rằng chức cao quyền trọng, nhưng dù sao cũng chỉ là sủng thần của thiên tử, chưa chắc đã được sự ủng hộ của cả triều đình. Huống chi sai lầm vừa rồi, y biết Cao Mộc Ân mà mình bảo vệ đã chết một lần. Nếu như tên thư sinh này còn có những thủ đoạn lộn xộn, liều mình ngươi chết ta sống. nếu giết chết nha nội thì mình cũng không thể gánh chịu nổi hậu quả.



Trên thực tế, sự tình phát triển, từ khi đột nhiên động thủ, đã hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ rồi. Ý thức được việc bên mình bị đùa giỡn, đi ra bắt người, tỏ rõ thái độ thượng phong, dự đoán đối phương thế nào cũng không dám đắc tội với phủ Thái Úy, nhưng sau đó lại đột ngột chuyển biến, bọn họ cũng không biết mình rốt cuộc chống lại cái gì.



Thông thường mà nói, thái độ của một người đối với người khác, luôn có dấu vết có thể lần theo. Lần trước vẻ mặt sáng lạn, là để khai tội bọn họ mà cho người rời đi.



Hắn sợ hãi phủ Thái Úy, lúc này đây bị vạch trần, nhiều nhất cũng chỉ bị chê cười, nhưng ai cũng không nghĩ ra, thái độ và quyết định của đối phương lại thay đổi nhanh như vậy, chỉ nói mấy câu đã trực tiếp nhấc bàn rồi.



Ninh Nghị đứng ở bên kia lạnh lùng nhìn bọn họ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt bàn tay của mình, nhìn đoàn người đi xa rồi, ánh mắt mới trở lại vẻ âm trầm.



Ở chỗ không xa, còn có hai ánh mắt đang nhìn cảnh này, nhìn đám người Cao Mộc Ân đi xa, gần một chút là Chu Bội phía sau xe ngựa xem cảnh này từ đầu đến cuối. Mà ở xa một chút, cạnh viện môn, nam tử tên Thành Chu Hải đang nhìn thần thái của Chu Bội, lại nhìn Ninh Nghị bên kia, như thể đã phát hiện điều gì đó thú vị, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. Một lúc sau, nụ cười đó khi chuyển tới đám người Cao Mộc Ân thì biến thành một màu lạnh lẽo.