Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 416 : Chỉ một chữ Tình (P1)

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Trời râm mát một hồi, sau đó khi đám mây trắng trôi đi, thì ánh nắng chiều lại chiếu xuống nửa thành Biện Lương. Vân Trúc thu quần áo đi qua sân thì nhìn thấy Cẩm Nhi đang ngồi trên góc bên cạnh nóc nhà. Dưới thân đệm là mái ngói, hai chân khép lại, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài viện, trông bộ nàng có vẻ dương dương tự đắc, không biết thực tế nàng đang nghĩ gì.



- Này Vân Trúc khẽ gọi nàng.



- Cẩn thận kẻo ngã xuống đấy.



- Không đâu Vân Trúc tỷ.



Cẩm Nhi quay đầu lại, mỉm cười. Trên thực tế vấn đề cũng không lớn, dáng người nàng rất linh hoạt, kỹ năng nhảy múa, làm xiếc ảo thuật khiến nàng có thể giữ thăng bằng được rất tốt, có thể đi lên nhẹ nhàng, chứ không đến mức để bị ngã xuống.



- Chỗ này có thể nhìn rất xa.



Cẩm Nhi cười nói một câu, sau đó nàng đứng lên, nhìn về phía xa xa, ngã tư đường, vài viện xung quanh, sau đó mở cánh tay ra, nhắm mắt lại rồi ngẩng đầu lên.



Thân hình thiếu ngữ cực đẹp, hai chân vốn thon dài, lúc này hai tay nàng giang rộng, dưới ánh nắng chiều, gió khẽ nổi bay bay vạt áo, trong lúc nhất thời, trông nàng không khác gì một tiên nữ.



- Cẩn thận nhé, tỷ sẽ đi lấy thang cho muội.



- Không cần đâu.



Vân Trúc lắc đầu cười cười, đi vào trong phòng, một lát sau, Cẩm Nhi cũng xuống rồi, tung tăng đi vào giúp Vân Trúc gấp quần áo. Lần này lên phía Bắc, ngay cả nha hoàn của Cẩm Nhi là Khấu Nhi cũng không đi cùng. Bởi vì không lâu sau người của Trúc ký cũng đến, phải để Khấu Nhi ở lại dẫn đường cho họ. Cho nên rất nhiều việc bên cạnh mình, Vân Trúc cũng có thể tự làm tốt được.



Tuy rằng bề ngoài nàng hơi nhu nhược, nhưng sau khi từ thanh lâu đi ra, rất nhiều thứ nàng đều từ từ học. Khi Ninh Nghị gặp nàng lần đầu, đến cả gà nàng cũng không giết, nhưng về sau việc này việc kia nàng đều làm được, đến khi mở rộng Trúc Ký, cho dù không có việc cần đến nàng động thủ, nhưng khi gặp những việc nhỏ thì nàng vẫn tự làm, cũng không cần phải kêu nha hoàn. Nàng đã không phải tiểu thư nhà quan nữa, rất nhiều việc nhỏ, cũng phải học để tự làm.



Đương nhiên, đôi khi Ninh Nghị thấy những thứ này, biết sự cứng cỏi, tính tự giác đã sớm lưu ở trên người nàng. Còn khí chất thanh nhã từ lâu đã khắc sâu trong con người nàng, bất kể đi học người xung quanh làm điều gì đó, thì nàng cũng không thể biến thành một cô thôn nữ được.


Vân Trúc hiển nhiên cũng nghĩ đến hơn mười bài thơ được sáng tác trong một lần kia, không lâu sau, ngẩng cằm lên bật cười, nhìn Cẩm Nhi. Cẩm Nhi cũng nghiêng đầu nhìn nàng, sau một lát, mặt hơi đỏ:



- Vân Trúc tỷ, tỷ nhìn muội làm gì.



- Nghĩ đến thời điểm ta quen huynh ấy.



- Hả?



- Tỷ nhớ tới trước lần đó, huynh ấy cứu tỷ từ sông lên, còn giúp tỷ mổ gà, tỷ đã nói với muội rồi đúng không



Vân Trúc mỉm cười nhớ lại, dừng một chút.



- Về sau hôm đó ta đi Kim Phong lầu dạy đàn, Cẩm Nhi muội còn đưa tiền cho ta, hôm đó ta cũng đã nghe bài "Minh nguyệt kỷ thời hữu, sau tết Trung thu lần đó, truyền đi rất huyên náo. Lúc đó trong lòng ta nghĩ, đây là người nào chứ. Về sau ta đi ra từ Kim Phong lầu, đi qua cảm ơn huynh ấy, huynh ấy đang mua than củi làm bút than. Trên đường về, ta mới biết được, huynh ấy không phải tên là Hô Diên Lôi Phong, mà tên là Ninh Lập Hằng.



Liên quan đến việc nhận thức giữa Vân Trúc và Ninh Nghị, Cẩm Nhi cũng nghe nói qua một chút, cũng có một số chưa nghe qua. Lúc này lặng lẽ nghe Vân Trúc tỷ nói ra, qua một lát, cảm thấy Vân Trúc tỷ trước đây cũng đã nghe nói Ninh Lập Hằng viết thơ, hôm nay nghe nói rồi, sự hưng phấn này, giống như cảm giác, mặt nhất thời đỏ lên:



- Muội, muội không có, Vân Trúc tỷ.



Nàng cũng không biết nên nói gì, nhưng giữa tầm nhìn, đánh xe ngựa sang phía Đông, đã muốn từ con đường bên kia trở về rồi.



Ninh Nghị từ cửa hông đi vào Văn Hối lầu, xem ra hắn đang suy nghĩ điều gì đó, trực tiếp đi vào sân. Vân Trúc cùng Cẩm Nhi đi vào hành lang trên lầu hai, nhìn tấy hắn nói gì đó với Tiểu Thiền, cũng nhìn về phía viện lạc của mình một chút, đại khái là không thấy hai người mình ở đó, liền trở về phòng luôn.



Vân Trúc cùng với Cẩm Nhi sau khi xuống sân, đi dạo ở hành lang viện lạc, nhìn hướng vào trong cửa chỉ thấy Ninh Nghị đang ngồi trước bàn viết lách gì đó, vẻ mặt rất chăm chú. Đã nhiều ngày nay, hai người cũng biết hắn có nhiều việc phải làm, rất thường xuyên ngồi trước bàn làm việc. Trước kia ở Giang Ninh, các nàng chưa từng nghe đến việc này, cũng chưa từng nhìn thấy cảnh như vậy.



Việc vừa rồi nghe được ở gian đại sảnh, hiển nhiên là vào buổi sáng hắn làm ở trong biệt viện, chỉ sợ ngày mai sẽ kinh động cả thành Biện Lương. Nhưng lúc này xem ra, e rằng trong lòng hắn, căn bản cũng chẳng lo lắng quá nhiều. Sau khi trở về, hắn cũng chìm vào công việc như vậy