Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 418 : Nguyên bảo nhi, nguyên cẩm nhi

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Trong lúc giật mình, trở lại đêm tuyết kia.



Quanh thân hàn khí từng đợt từng đợt, gió rít gào, những bông hoa tuyết như lông ngỗng, lạnh đến cực điểm, nhưng thân thể lại nóng lên, nàng chui trong đống củi không chịu ra ngoài, nhìn thấy mẫu thân đi đến, liền gào khóc:



- Tại sao lại là con chứ? Tại sao không phải là tỷ? Tại sao lại là con?



Năm đó nàng năm tuổi, nhưng vấn đề đó, đúng là vấn đề nàng nên hỏi.



Nàng lớn lên ở một làng chài nhỏ của Giang Nam, nhưng không sống bằng nghề đánh cá, trong nhà có một tỷ tỷ, dưới còn một tiểu đệ. Không biết vì sao, thu hoach từ đồng áng cũng khá tốt, ba nàng còn đi làm công trong xưởng của địa chủ, nhưng gia đình càng ngày càng nghèo, chỉ có cô bé năm tuổi là nàng khi đó không biết điều này.



Lần thứ hai người ta đến nhà, cũng chính là đêm tuyết rơi đó, nàng chạy ra, nấp sau đống củi bên ngoài không dám về nhà, cho đến khi mẹ nàng tìm thấy nàng.



- Tại sao là con chứ?



Nàng khóc lóc hỏi, người trong nhà không nói gì, nhưng nàng biết một chút.



Không biết tương lai sau này thế nào, nhưng bản thân mình bị bán đi. Tuy trong nhà không có đồ đạc gì, rất nghèo, nhưng nàng biết chỉ có ở nhà mới là tốt nhất, tốt hơn bên ngoài nhiều.



Nàng không biết người bị bán đi sẽ không phải là đệ đệ, nhưng nàng cũng không biết vì sao không phải là tỷ tỷ. Mặc dù nàng cũng không muốn rời xa tỷ tỷ. Mẹ ôm lấy nàng khóc:




- Đây là tiền khám … cảm tạ đại phu, cáo từ.



Ninh Nghị lấy bạc trong ống tay ra đưa cho đại phu. Nhìn theo bóng đại phu đi xa dần, hắn đứng dưới mái hiên nhìn cô gái đang nằm mê man trên giường, một lúc sau, ngẩng đầu lên, hít một hơi, rồi lại thở dài, bước vào bên trong.



- Thật là…



Khi tỉnh dậy, ý thức được mình đã mơ một giấc mơ dài. Nàng mở to mắt, ánh nắng chói chang chiếu vào qua khe cửa, gió cũng khẽ thổi vào, cảm giác mát mẻ mà sáng ngời. Tiếng lật sách khẽ vang bên tai.



Sau đó nàng mới kịp phản ứng, rằng mình đã ngủ trên giường bên phòng của Ninh Nghị, trên trán còn đắp một miếng khăn ướt, cảm giác thực sự thoải mái.



Nhưng khi chạm phải chỗ bị va đập, vẫn còn thấy rất đau, có lẽ đã nổi mấy u cục lên rồi.



Quay đầu sang, thấy Ninh Nghị đang ngồi ở bàn xem bản thảo của hắn. Cẩm Nhi bỗng nghĩ đến việc mình đã làm lộn xộn bản thảo của hắn, không khỏi cảm thấy chột dạ, vì vậy nàng lén lút nhắm mắt lại, làm bộ như mình vẫn chưa tỉnh lại.



Cũng không phải chỉ vì chuyện bản thảo kia mà nàng không dám đối mặt với hắn, nếu đã như vậy thì cứ giả bộ thiên hạ thái bình là được.



Trong nội tâm nàng nghĩ.