Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 424 : Âm mưu và thù hận
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
- … Dân gian nói quy về một loại như vậy, lòng dân thế nào lại đều quy về một loại. Thái Sư làm Tể hơn mười năm, có những chuyện tốt, có những chuyện xấu nhưng cũng không thể đánh giá đơn giản như vậy được. Triều đình ngày nay, đứng đầu võ thần là Đồng Xu Mật. Còn nói đến thần được thiên hạ mong đợi không phải là lão phu cũng không phải Lý tướng mà là lão thái sư biết chữ trong nhà này. Nói thật, lần này Bắc phạt nếu có vấn đề gì, ta và Lý tướng chống đỡ không được, thì cũng chỉ có ông ấy là trấn trụ được cục diện mà thôi.
Ăn cơm tối xong, Tần Tự Nguyên và Ninh Nghị cùng nói chuyện. Đi qua vườn phía sau Tướng phủ nhân tiện nhắc đến Thái Kinh. Vị lão nhân này làm Tể hơn mười năm. Lúc này dư luận của tầng cấp thấp nhất không được tốt, người ở tầng lớp giữa thì nửa khen nửa chê, nhưng đến tầng quan lại thì đại bộ phận họ đều hiểu được địa vị của ông ta. Tần Tự Nguyên cũng đã sáu mươi tuổi, nhắc đến đối phương thì xưng là " lão nhân gia", nghĩ đến Lý Cương, Tần Tự Nguyên nếu bị thôi chức, e rằng đối phương cũng chưa thể ổn định được cục diện.
May mà lần này Lý Cương xuất tướng, đang là thời cơ tốt nhất để bắc phạt. Tần Tự Nguyên nội uẩn như biển, dù không tích lũy như Thái Kinh có mười mấy năm làm Tể thì cũng không phải là đèn cạn dầu, đủ để chống đỡ và gánh vác. Nhưng tình huống này hẳn là chưa xuất hiện ngay.
Lần này cũng là thuận miệng mà Tần Tự Nguyên nói ra, chứ không có hàm ý gì khác. Mấy tên hộ vệ theo sau, hai người tản bộ đến hoa viên. Tần Tự Nguyên gọi người mang vờ vây ra, chuẩn bị như ở Giang Ninh đánh với Ninh Nghị một ván. Sau khi nói chuyện phiếm mấy câu ông lã lại hỏi:
- Lập Hằng nghĩ về việc trị quốc thế nào?
Vấn đề này thật ra hơi thẳng thắn quá, Ninh Nghị bất ngờ, chần chừ một lúc rồi cười nói:
- Hữu tướng đại nhân hỏi vậy … Có phải là hỏi đường người mù đúng không?
Câu "Hữu tướng đại nhân" này của hắn hơi kỳ lạ, khiến cho Tần Tự Nguyên mỉm cười. Đang nói chuyện thì có gia đinh dẫn người đến. Lại là Thành Chu Hải đến phủ Tướng để thăm hỏi. Sau khi hành lễ với thầy xong, Tần Tự Nguyên vẫy tay bảo anh ta ngồi xuống bên cạnh.
- Lần này bắc phạt rất gian nan, nhưng trước mắt Đồng Xu Mật đã đóng quân ở biên giới nước Liêu, đánh với Tiêu Can. Người Liêu đang tấn công người Kim nhưng bại binh phải lui. Nếu tất cả đều thuận lợi, trong năm nay sẽ chấm dứt chiến sự. Có khả năng giành lại được Yến Vân. Đánh trận xong, tiếp theo là việc sắp xếp …
Ông ta đánh quân cờ:
- Cho nên, Lập Hằng cứ thoải mái nói đi.
- Nói thoải mái?
Ninh Nghị bật cười.
Ông ta cười gật đầu:
- Ừ, cứ thoải mái nói xem.
- Được, vậy thì sẽ nói thoải mái.
Ninh Nghị nhìn ván cờ, sau khi đánh một quân cờ thì phất phất tay:
Hắn nhìn Tần Tự Nguyên.
Chính xác đó chỉ là một phương thuốc cổ truyền, trị suy nhược lâu ngày mà không phải trị thế đạo. Lịch sử cách mạng cận đại Trung Quốc đáng khen nhất đúng là những thành viên tham gia từng tiến hành kích động. Còn mỗi lần tạo phản trước đó, khởi nghĩa hoặc là đấu tranh vũ trang, sự kích động đều dừng lại ở sĩ phu và một số tướng sĩ. Họ chỉ là đi theo con nước lớn chứ không có giá trị kích động. Còn giá trị của sự kích động chỉ thể hiện trên kết quả chiến đấu, chứ không có quan hệ gì nhiều đến những thứ khác.
Tần Tự Nguyên gật đầu cười cười:
- Lập Hằng suy nghĩ như vậy, lại có năng lực như thế, sau khi từ Sơn Đông trở về, sao không đi học Quốc Tử Giám, thử đường công danh?
Ninh Nghị cũng bật cười:
- Ta chỉ nói bừa thôi. Về những chuyện đó … không có năng lực cũng không hứng thú.
Năng lực làm việc của Ninh Nghị đã sớm được bộc lộ, Tần Tự Nguyên đâu có nghi ngờ về năng lực của hắn, lúc này ông ta chỉ lắc đầu cười khổ:
- Cũng phải, cũng phải, chuyện này chúng ta để nói sau … Hôm nay còn có việc, ván này lão phu thua. Chu Hải, ngươi hãy thay ta tiếp đãi hắn, đợi lúc phải đi cũng phải tiễn Lập Hằng. Ồ, ngày kia Lập Hằng đi thì ta lại tiễn ngươi.
Hôm nay ông ta giữ Ninh Nghị lại chủ yếu là bàn luận việc "trị quốc" kia với hắn. Lúc này đã nói xong rồi, ông ta vội vàng đi xử lý chuyện của mình. Nhìn bóng ông ta khuất hắn, Ninh Nghị quay sang nhìn Thành Chu Hải.
- Thành huynh, lẽ nào đặc biệt đến để tìm tại hạ?
Lần này Thành Chu Hải đến vì chuyện gì cũng chưa nói với Tần Tự Nguyên, hơn nữa nhìn vẻ mặt của y hình như cũng có chuyện muốn nói với mình. Ninh Nghị hơi nghi ngờ. Thành Chu Hải ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mỉm cười chắp tay.
- Còn thời gian, vừa đi vừa nói chuyện?
- Được.
Lúc hai người cùng rời khỏi Tần phủ, ở một chỗ khác trong thành Biện Lương, Chu Bội ôm một con dao găm trong lòng, ắng mắt kiên nghị. Tự chui mình vào bao tải. Sau khi chui vào đó cô cắt một lỗ hổng mở chui đầu ra rồi lại thụt cổ vào nói với người bên cạnh:
- Các ngươi coi thường ta.
Ánh trăng dịu dàng, hai ngày trước khi Ninh Nghị chuẩn bị rời khỏi Biên Lương, một đêm trước khi thực sự rời khỏi Biện Lương, có một số chuyện đang phát sinh …