Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 436 : Nín thở chờ đợi (2) (1)

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Sáng sớm, ở trên bãi đất trống trước khách sạn bình dân Tiểu thị tập của đồi Độc Long, ba huynh đệ Tề gia Tề Tân Nghĩa, Tề Tân Dung và Tề Tân Hàn đang tay không luận bàn võ nghệ. Tề Tân Dũng giám sát vài thị vệ đi theo đứng trung bình tấn, tiểu nhị khách điếm vội vàng xách mấy con gà đi qua, còn bên kia, Ninh Nghị mặc quần áo hoa lệ đang vừa lẩm nhẩm "Một, hai, ba bốn, hai hai ba bốn" vừa vận động thân thể, bởi cảm thấy xấu hổ vì loại vận động này của hắn, tất cả mọi người đều tránh hắn rất xa. Trên con đường phía trước, Giáo tập của thôn trang đang dẫn hộ nông dân đi qua, Loan Ngọc Đình cầm trong tay đồng côn bát giác, nhìn thoáng qua bên này, ánh mắt khẽ dừng lại sau đó chuyển đi.



Tập xong vài bài thể dục "đặc biệt", hắn ngồi trước khách sạn bình dân vừa uống trà vừa suy nghĩ, ngón tay dấp nước trà vẽ lên trên bàn, lúc Vương Sơn Nguyệt đi ra, cũng ra đằng trước đánh một bộ quyền, thu khí xong, tới ngồi xuống.



Ninh Nghị ngồi bên kia, dựa lưng vào ghế, bày ra hình tượng công tử nhà giàu ngửa đầu đờ ra, Vương Sơn Nguyệt tự rót cho mình một tách trà, hỏi:



- Lôi công tử, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?



- Đang suy nghĩ ngày hôm nay có nên ra ngoài một chút không …



- Ồ? Chứ không phải ở đây đợi sao?



- Chuyện lung tung còn nhiều lắm.



Ninh Nghị thở dài, sau đó ngồi thẳng lên, ngón tay lại vẽ một bản đồ đơn giản trên mặt bàn.



- Chẳng qua không đi … Trịnh Bưu.



- Gì?



Vương Sơn Nguyệt nhíu mày, nhìn Ninh Nghị, lại nhìn bản đồ kỳ lạ trên bàn, nhưng nhìn mãi cũng không hiểu:



- Người kia … Trịnh Ma Vương?



- Tối hôm qua hẳn là đã tàn sát một tiểu trại rồi. Kế tiếp sẽ là bên Ô Kê Sơn, nếu Võ Thụy Doanh xuất động hai ba nghìn người, là có thể vây hắn như cái bánh chẻo, nhưng làm đại cục tiếp theo có lẽ là thôi đi …



- Vì sao phải thôi?




- Công phu của Lôi công tử … cũng không cao mấy nhỉ …



- Lúc ta luyện võ thì đã muộn, không được luyện từ nhỏ. Chủ yếu dựa vào đầu óc mà thôi.



- Ta thì từ nhỏ thể lực đã yếu, khi đó người nhà có mời sư phụ đến dạy ta tập võ, cũng là muốn ta khỏe hơn, sau đó thật sự luyện, nhưng luyện đến thế nào cũng không đạt tới cảnh giới lợi hại.



Biểu tình của Vương Sơn Nguyệt thản nhiên, nhưng rõ ràng là vẫn không cam lòng.



Ninh Nghị nói:



- Vậy tiểu đệ cũng thấy thật kỳ lạ, nếu như vậy, sao huynh lại trở thành thủ lĩnh Lang đạo vậy? Ánh mắt của Vương Sơn Nguyệt trở nên lạnh lùng, đứng lên chuẩn bị bỏ đi.



- Giết người dựa vào thủ đoạn tàn độc, ăn thịt người đấy, ai mà không sợ.



Ninh Nghị nhíu mày:



- Thật sự ăn thịt người?



Từ trước đến nay, Tần Tự Nguyên cũng nói tính tình của Vương Sơn Nguyệt có chút cực đoan, sau khi quen biết, hắn cũng đại khái lý giải điểm này, chỉ là tin đồn Lang đạo ăn thịt người thì vẫn có chút không tin. Lúc ở Hàng Châu, trong quân dưới trướng Phương Lạp có không ít hung thần ác sát, đủ loại tin đồn ác liệt đều có nghe, nhưng thật sự dùng thủ đoạn ăn thịt người làm lạc thú để đương danh, vậy thì không có ai rồi.



Nghe hắn hỏi vậy, Vương Sơn Nguyệt lạnh băng nhìn hắn, lát sau quay người bỏ đi.



- Sau này ngươi sẽ biết.



Nội bộ đoàn thể nhỏ lúc này chủ yếu là âm thầm giao lưu, đối với những sự việc tùy theo mà đến cũng không bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Tiếng ve sáng sớm ngày hè, khách thương ở Tiểu thị tập cũng hình như đã ít đi rất nhiều. Bầu không khí ba thôn trang của đồi Độc Long rất khẩn trương, nhưng trong thời đại như vậy, ngoại trừ một số ít người ở tầng lớp trên ra, thật ra dân chúng bình thường không dễ dàng cảm nhận được chuyện gì sẽ xảy ra. Ban ngày huấn luyện, có thể tin tức Lương Sơn đánh tới đã được lan truyền ra ngoài, nhưng trong lòng mọi người đều ôm hy vọng, rằng đó chỉ là nhất thời mẫn cảm mà thôi.