Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 451 : Ác niệm đông thăng (12)

Ngày đăng: 14:59 30/04/20


Sự tình này khiến mấy doanh trướng xung quanh lập tức xôn xao bàn luận. Đầu tiên Đới Tông cho người áp chế ngôn luận rồi báo cáo Ngô Dụng. Tiếp đó, Ngô Dụng đứng trước lều trại, nhìn thi thể bên trong, tay nắm chặt để bên miệng, vẫn luôn trầm mặc.



Đới Tông khẽ nói:



- Vẫn còn có người bị bên kia khống chế.



Ngô Dụng cau mày, cũng khẽ nói:



- Việc này khẳng định là có. Những kẻ mà người nhà còn chưa lên Lương Sơn, nếu bị người ta nhận ra thân phận, nói không chừng sẽ bị uy hiếp.



- Tạm thời chỉ biết có tên Lưu Phú của Song Đao Môn … Chỉ có điều mặc dù tối qua đã thống kê tướng sĩ nhưng khẳng định là chưa làm xong. Liệu có kẻ nào đó sau khi giết người liền rời đi thần không hay quỷ không biết hay không thì hiện tại cũng khó mà điều tra rõ ràng được.



- Vậy tên Lưu Phú kia tiếp nhận nhiệm vụ gì?



- Y nói y không có nhiệm vụ.



- … Việc này phiền Đới viện trưởng tra xét thật nghiêm.



Ngô Dụng cắn chặt răng, tiếp đó giơ tay đè vai Đới Tông, nói:



- Không nên động tới Lưu Phú kia, chỉ cần giám thị thật chặt là được rồi. Bỏ qua kế ly gián, tên khốn ở bên kia đúng là rất giỏi trong những việc nhỏ, mỗi việc mỗi việc đều có thể cài chặt. Y biết rõ thân phận của Lưu Phú đã bại lộ trước mặt mọi người, rõ ràng đây là sơ hở lớn nhất nhưng y lại bỏ qua … Đây là khiến chúng ta tra cũng không được mà không tra cũng không được … Đáng tiếc bố cục quá nhỏ!



Xác chết không đầu ở trên mặt đất kia giống như một trò đùa cợt thật lớn. Tuy rằng miệng Ngô Dụng nói bố cục quá nhỏ nhưng lúc này nghĩ đến vẫn không kìm nổi nghiến răng nghiến lợi. Sau đó lại có tin tức báo đến.



Ở thượng du dòng suối chuyên dùng nấu ăn cho quân doanh sáng nay có bay tới một tấm vải đỏ nhỏ có chữ "Chúc". Có người ném mấy bao đồ vật vào trong nước, có thể là độc dược hoặc mê dược. Tuy rằng nước suối vẫn luôn chảy nhưng nếu để thứ đó trong bao buộc cố định lại thì trong thời gian nhất định, thuốc vẫn sẽ không ngừng tan vào trong nước. Bên này đành phải cho một tiểu đội lính bơi lên thượng du tìm kiếm, đồng thời cho quân y kiểm tra nước suối.
- Vẫn có phiền toái, chỉ có điều không rõ ràng lắm nên tạm thời chúng ta không nhìn thấy được mà thôi. Người thì vẫn tiếp tục thả. Việc này rất quan trọng, hơn nữa trước khi bọn chúng hoàn toàn vây kín thôn trang thì phải thả hết tất cả người. Tuy nhiên nếu càng nhiễu loạn bọn chúng, càng nôn nóng thì chúng đánh càng lợi hại. Phương diện này Chúc huynh đệ vẫn cần phải chuẩn bị tâm lý.



- Đánh giặc vì thôn trang, chuyện của nhà mình mà!



Chúc Bưu gật đầu. Thầy thuốc đã băng bó xong cho y. Y ngồi đó, cử động cánh tay bị thương một chút, ngẫm nghĩ một lát, nói:



- Kỳ thật loại mưu kế mà nói ra hết rồi nhưng đối thủ vẫn không có biện pháp thì đúng là lần đầu tiên đệ gặp. Lôi đại ca, thực sự không có giải pháp à? Nếu là huynh thì huynh sẽ làm sao?



- Có chứ, rất đơn giản mà!



- Cái gi?



- Cũng giống như đối phương, nghiêm túc quân kỷ, sau đó tấn công mạnh. Nếu có khả năng thì đưa hết những người được thả tới nơi khác. Nhưng hôm qua bọn chúng phản ứng hơi muộn một chút, có một số người đã ẩn nập được rồi. Hơn nữa chúng ta vẫn tiếp tục thả người ra. Nếu bọn chúng muốn đưa người đi cũng không thể đưa từng người từng người, từng đám từng đám được, cho nên trước tiên hẳn là sẽ không làm như vậy, không thực tế. Nhưng đợi đến khi xảy ra vấn đề thì đã chậm rồi … Kỳ thật những người này cũng không chắc là đã muốn chạy. Dù sao đây cũng là trận chiến đầu tiên mà Lương Sơn rời khỏi hang ổ của mình, rất quan trọng, ai lại muốn mình bị tách rời ra chứ?



Ninh Nghị ngẫm nghĩ một chút, tiếp đó nói với vẻ hơi chút cảm than:



- Hiện tại Lương Sơn vừa mới bắt đầu chuẩn bị đại triển khai quyền cước, thừa lực không biết làm gì. Dưới tình huống thế này, rất nhiều thứ đều có thể bị áp chết. Bất cứ vấn đề gì khi huyết khí đang lên đều không còn là vấn đề. Ta cũng chính là nhằm vào đó để động thủ … Nhưng nếu bọn chúng thực sự vượt qua được trận chiến này, sau đó lại tiến hành nghiêm túc tiếp thu bài học thì chỉ sợ rằng toàn bộ Sơn Đông sẽ không ai có thể chống đỡ được bọn chúng.



Lời cảm than này của Ninh Nghị thật ra không nhận được sự hưởng ứng mấy của Chúc Bưu. Y đang ngẩng đầu lên ngẫm nghĩ rồi nói:



- Cứ như vậy ngược lại có vẻ giống như thuyết thư tiên sinh từng nói. Bên kia bọn chúng là Ngô Dụng, bên này chúng ta là Lôi Phong Lôi đại ca huynh, hai bên giao thủ …



Theo thuyết thư ở thời đại này đương nhiên cũng có quân sư giao phong. Ngươi một kế ta một mưu đi qua đánh lại. Chúc Bưu không coi là người thông minh nhưng đương nhiên đã nghe loại chuyện kể này rồi.