Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 466 : Cung đã giương lên không thu về! Ép sát từng bước! (2)
Ngày đăng: 14:59 30/04/20
Tuy nhiên binh lính Võ Thụy Doanh vẫn tự bảo vệ mình không tồi, cũng ngăn cản, bắt làm tù binh và giết chết một ít bại binh Lương Sơn đi lạc đàn. Mà đại đội Lương Sơn thì xuyên qua từ giữa, cướp đường mà chạy về phía Lương Sơn.
Trận tan tác này như thể thiêu đốt toàn bộ những đám mây phía chân trời. Hào quang như lửa đổ xuống mặt đất. Sau khi chủ lực của đám bại binh Lương Sơn bỏ chạy, hai phe Võ Thụy Doanh và đồi Độc Long đều bắt đầu tiến hành càn quét đám tàn binh bại tướng bị tách ra khỏi đội. Ninh Nghị gặp Hà Duệ ở lều dưới chân núi, tỏ vẻ cảm tạ y đồng thời cũng nói chuyện với y về tình hình chiến sự lần này.
- Lương Sơn đã không đáng nhắc đến. Ta biết chỉ nói miệng thì mọi người không tin nhưng sau lần thực chiến này, chắc hẳn Hà Thống lĩnh và các vị tướng sĩ cũng đã ghi nhận trong lòng rồi nhỉ.
Ninh Nghị cười cực kỳ hiền lành nhưng sau đó lại hạ giọng khẽ nói:
- Một trận chiến đồi Độc Long này, Lương Sơn đại bại, mấy cái thôn trang sao có thể có chiến lực như vậy chứ? Bọn họ bảo vệ nhà mình đã là thỏa mãn rồi. Trận chiến này thắng được là nhờ Võ Thụy Doanh chúng ta ở đây, đa số là dựa vào Hà Thống lĩnh ra tay, lấy sáu ngàn quân đánh bại hai vạn quân Lương Sơn. Sau này tại hạ sẽ mời công cho Hà Thống lĩnh ở trong thư gửi Tần tướng. Quân đội từ trên xuống dưới cần Hà Thống lĩnh chuẩn bị nhiều hơn, cần phải tuyên truyền nhiều hơn … Lương Sơn đã không còn gì đáng sợ nữa …
Kiệu hoa thì mọi người cùng nâng, lúc này tuy rằng Võ Thụy Doanh bị đánh tách làm hai nhưng thương vong cũng không nặng nề. Ninh Nghị nói như vậy đương nhiên quân công về sau sẽ cho y toàn bộ. Hơn nữa để tiếp theo có thể tổng tiến công Lương Sơn thì đúng là cũng cần có người ra sức tuyên truyền, hạ thấp thực lực Lương Sơn. Hà Duệ tương đương với được một hồi đại quân công, đại phú quý từ trên trời rơi xuống. Cho dù có chia cho Thống soái trong quân và một số người còn lại thì y vẫn chiếm lợi rất lớn. Mà việc chuẩn bị tiếp theo như thế nào, trong lòng y đương nhiên cũng hiểu được. Lúc này y rất cảm kích Ninh Nghị, tự nhiên cũng thuận miệng đồng ý những việc nhỏ mà Ninh Nghị nói y làm tiếp theo.
Đi thật xa ra khỏi doanh trại, Ninh Nghị mới giơ tay lên ra sức đấm vào giữa không trung đang nhuộm ánh trời chiều, nghiến răng nghiếm lợi chửi:
- Bọn khốn khiếp vô năng … Vương Sơn Nguyệt dẫn người đi tới đón.
Gã biết Ninh Nghị đã nói gì với Hà Duệ, chính là nói Hà Duệ giao tất cả tù binh cho bên mình xử lý. Vương Sơn Nguyệt nói:
- Chuẩn bị đi tiếp nhận những người đó à? Nghe nói Trịnh Bưu bị bắt sống. Nếu ngươi biết y, nói không chừng y sẽ rất kinh ngạc, giật mình khi nhìn thấy ngươi đó.
- Ngươi muốn xử lý những tù binh này như thế nào?
- Còn phải hỏi sao? Người nhà của bọn họ phần lớn đều ở trên Lương Sơn, đương nhiên là phải đánh một ít, giết một đám …
Ninh Nghị cười rộ lên:
- Sau đó lại thả toàn bộ bọn họ ra, ha ha ha ha …
Trong bóng tối mờ mịt, tiếng cười của Ninh Nghị vang lên nhưng tiếng bước chân vẫn không hề chậm lại chút nào, vẫn dồn dập và kiên định như cũ. Trong tiếng cười cũng không có nhiều ý vị vui sướng hoặc thả lỏng. Khi tất cả mọi người đều ít nhiều thở phào một hơi, hưởng thụ một lát sự yên lặng lúc này thì Ninh Nghị vẫn đang không ngừng tiến về phía trước, một khắc cũng không dừng lại, không ngừng thúc đẩy bánh xe thật lớn trước mặt, muốn hướng tới đối thủ liên tục đè ép, nghiền nát … Mối thù phá gia ở Tô gia, đến hiện tại chỉ sợ đã được lấp bằng năm, sáu ngàn tính mạng, nhưng … Đây cũng mới chỉ là mở đầu mà thôi. Không lâu sau đây, mọi người Lương Sơn có lẽ sẽ hiểu rõ ràng điểm này … Việc vây bắt bại binh Lương Sơn được tiến hành suốt cả một đêm. Trong đêm tối, ngẫu nhiên có thể truyền đến tiếng kêu la thảm thiết, thê lương, kinh hãi …
Trong trận chiến này, đồi Độc Long chết vô số người. Đối với những trang hộ có người nhà chết lần này thì những gì xảy ra với người Lương Sơn thế nào cũng không hề có gì là lạ. Tuy rằng lúc trước Ninh Nghị đã trao đổi với đám người Chúc Triều Phụng, muốn để lại một ít tù binh, nhưng đối với sự giải phóng cơn tức giận của người đồi Độc Long như vậy, hắn cũng không để ý tới.
Trong trận chiến này, đại bộ phân tù binh bắt được vẫn là do người của Võ Thụy Doanh trông giữ. Ninh Nghị lĩnh người đi, ra mặt làm việc mấy lần, sau đó giao tiếp và bố trí, một vòng thẩm vấn liền bắt đầu ở quân doanh. Lúc này, tù binh bị bắt có hơn một ngàn năm trăm người, trong đó có hơn năm trăm người trước đó đã bị bắt rồi lại được thả trở về trong quân Lương Sơn, khi Ngô Dụng dời bọn họ ra phía sau thì bị Võ Thụy Doanh bắt được toàn bộ.
Trong trận thẩm vấn này, tỷ lệ giết người còn cao hơn vài lần so với trước kia.
Mà trong điểm của ghi chép thẩm vấn lại là quê quán, danh tính, tình trạng gia đình của mỗi người. Nếu thực sự gặp đám ngoan cố, lập tức một bộ phận gần như bị mang ra giết chết ngay để giết gà dọa khỉ.