Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 487 : Trăng sáng sao thưa, ô thước khó bay (1)
Ngày đăng: 15:00 30/04/20
Côn trùng rả rích, ánh mặt trời thấp thoáng dưới lá cây, dần dần nghiêng xuống dưới. Đám người vượt núi rất nhanh mà không một tiếng động. Khi mặt trời đã ngả về tây, bọn họ mới dừng lại trong rừng cây thưa thớt trên núi, hạ trại tạm thời, không khí rất nghiêm túc.
Yến Thanh ngồi bên cạnh tảng đá dưới tàng cây, bắt đầu vừa uống nước vừa ăn lương khô, nhìn sắc trời và địa hình xung quanh. Bên cạnh y, thủ hạ đang tụ tập thành một đám, vừa ăn uống vừa khe khẽ nói nhỏ. Có người thì lau chùi binh khí, nhưng không ai phát ra động tĩnh quá lớn.
Lần này thay đổi hướng đi, đi về hướng nào, không có mấy người được báo rõ cho biết, nhưng trên thực tế, không khí nghiêm túc một cách quỷ dị đã bao phủ toàn bộ đội ngũ trong hai ngày hành động khác thường này. Mọi người đều thì thầm to nhỏ, đều có chuẩn bị về mặt tâm lý, hiểu được rằng hiện giờ thượng cấp đang chuẩn bị làm một trận lớn.
Người mà không độc ác thì không đứng vững được. Hiện giờ trong đội ngũ Lương Sơn, đại đa số là những người sẵn sàng liều mạng. Đặc biệt là hành động mấy ngày gần đây, mục đích rất rõ ràng, di chuyển linh hoạt, gọn gàng, khiến mọi người tìm lại được hào khí thuở mới tụ nghĩa Lương Sơn. Tuy rằng hiện giờ có rất nhiều sự tình không rõ ràng nhưng từ tín hiệu mà cấp trên truyền đến cho thấy, hết thảy đều đang tiến hành rất thuận lợi.
Chiếm thị trấn, kéo quan binh chạy lung tung khắp nơi, khiến cho bọn họ không biết đường nào mà lần. Trong lúc này, "làm lớn một hồi" rốt cục là làm gì, ngược lại chính là làm tiếp theo. Tóm lại, thái độ "nếu ngươi không sợ thì chúng ta liền ác thêm chút nữa" cùng với sự chuẩn xác và hiệu suất cao trong mấy ngày ngắn ngủi vừa rồi đã kích động sĩ khí lên cao, làm cho trong lòng người ta mơ hồ cảm thấy có một trận đại chiến đang sắp đến.
Về phần là cái gì, lúc này ngay cả Yến Thanh cũng không biết rõ ràng cho lắm.
Từ sau khi rời khỏi huyện Nhiêu Bình, đám người Tống Giang lãnh đạo đội ngũ đi rất nhanh, mục đích khá rõ ràng. Vốn có lẽ định đi chiếm huyện Phú Thành đang phòng thủ hư không, thậm chí có thể là sau khi đảo loạn bước chân của Võ Thụy Doanh thì thừa dịp sơ hở lẻn vào Châu Thành, đi nước cờ hiểm đánh cuộc một phen, nhưng đi được nửa đường thì thấy đường lối lại hình như có chút không đúng.
Là đầu lĩnh thì luôn luôn có thể cảm nhận được một vài thứ gì đó trong lời nói của những người khác. Trong đội ngũ "ngẫu nhiên" cũng có một ít người quen thuộc địa hình xung quanh, nói một câu về nơi đã đi qua. Yến Thanh thầm vẽ bản đồ trong lòng, cố gắng xâu chuỗi ấn tượng đối với xung quanh. Đúng lúc đó có một đầu lĩnh đi tới bên cạnh, khẽ chào hỏi y. Y cũng đáp lại vài câu rồi đột nhiên một ý niệm dâng lên trong đầu.
Đó đại khái … Là một suy luận có khả năng nhất, chỉ có điều nếu như vậy thì … Y quay đầu lại nhìn phương hướng mà có lẽ đám người Tống Giang, Ngô Dụng đang ở đó. Bóng cây tuy rằng thưa thớt nhưng vẫn khiến bóng người như lắc lư theo nó. Dựa theo quy củ hiện tại, tất cả mọi người trong cùng đội thì đều duy trì tự giác tập hợp lại thành một đoàn, cũng không đi loạn khắp nơi. Yến Thanh nhíu mày, điều mình đang nghĩ rốt cục liệu có khả năng là thật hay không. Liệu có nên đi thăm dò hay không!? Ánh sang mờ mờ của trời chiều chiếu nghiêng trên mặt y, nhất thời rất khó đưa ra quyết định.
Kỳ thực đến lúc này đáp án đã rất rõ ràng rồi. Mặt trời đã hạ xuống, dần dần truyền đến những mệnh lệnh không được nhóm lửa, không được ồn ào, nghỉ ngơi ngay tại chỗ, chuẩn bị sẵn sàng, v. v … Khi Yến Thanh đứng lên thì thấy ở nơi rừng cây xa xa, Tống Giang đang khe khẽ nói chuyện với một đám sĩ tốt, chờ sau khi đám này xong lại một đám khác đi tới …
- Tình huống đặc thù, Tống Giang không thể lớn tiếng nói chuyện, xin chư vị huynh đệ thứ lỗi … Từ khi khởi sự đến nay, được chư vị huynh đệ nâng đỡ, Tống Giang vô năng, rất là hổ thẹn … Hiện giờ chúng ta đã bị ép tới cực điểm, nhưng cơ hội xoay chuyển cũng là lúc này … Các quân sư ra sức bày mưu tính kế cũng chính là vì đánh cuộc một cơ hội này …
Mặt trời đã lặn hẳn, mặt trăng khuyết đã lên dần trên bầu trời, thả ánh trăng lóng lánh của mình xuống mặt đất. Một con chim nhỏ bay qua trên rừng cây. Tống Giang đi trong quân trận, liên tục cổ động từng nhóm, từng nhóm sĩ tốt.
- … Chúng ta đã mất quá nhiều huynh đệ, có người đã không còn thân nhân nữa. Hết thảy việc này đều do một kẻ đầu sỏ gây nên … Kẻ này dùng kế ác độc, lòng lang dạ sói. Y mà không chết thì chúng ta khó có ngày yên bình … Nhưng Tống Giang ta cam đoan với chư vị huynh đệ, sắp sửa có cơ hội dù lúc này ta còn chưa tiện nói rõ. Chư vị cứ ăn uống xong, tạm nghỉ ngơi cho tốt, không lâu sau, các ngươi sẽ hiểu rõ …
- Chúng ta phải báo thù cho các huynh đệ, cho các thân nhân … Không bao lâu nữa, các ngươi sẽ thấy bộ dáng khóc lóc của kẻ đó, thấy y chết như thế nào! Hơn nữa sớm hay muộn cũng có một ngày, chúng ta sẽ lại đi Giang Ninh, bắt toàn bộ … Người nhà của y! Đến lúc đó, bất kể là thê nhi của y, thân bằng của y, chúng ta đều không thể buông tha. Chỉ có như thế, chúng ta mới có thể tế điện vong linh của năm vạn huynh đệ Lương Sơn trên trời … Chỉ cần hơi chờ một chút, chuẩn bị tốt đao của các ngươi, các ngươi sẽ thấy …
- Bọn chúng đã nghĩ chúng ta sẽ tiếp tục trốn, đã nghĩ chúng ta chỉ muốn kéo dài! Nhưng chúng ta sẽ ngay lập tức nói cho bọn chúng biết, Lương Sơn chúng ta … Là đánh nhau mà ra!
Những lời nói nhỏ đó đang được từng viên đầu lĩnh nói ra. Nhưng ở trong rừng cây, mọi người vẫn đang lau chùi vũ khí của mình, mỗi một ánh mắt giao lưu lẫn nhau đều không giấu nổi sát khí. Dưới ánh trăng sáng sao thưa, hết thảy đều nghiêm túc và yên tĩnh.
Yến Thanh ở trong đám người, thở ra một hơi, bàn tay mở ra, xiết chặt, mở ra, rồi lại xiết chặt … Gã Ninh Lập Hằng đó, gã rất lợi hại … Gã có thể là đã có chuẩn bị …