Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 494 : Trần thế khổ ải, bồ đề ở đâu?
Ngày đăng: 15:00 30/04/20
Khi nhìn những thi thể cũng không, khi gặp những người của Lương Sơn cũng không, khi từng bước từng bước giết chết đám người Lương Sơn, từng bước từng bước ép vào đường cùng cũng không. Cho dù có lúc hắn biểu hiện lạnh lùng và điên cuồng khiến người ta phải sợ hãi, nhưng ở cảm xúc thực tế, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa từng dao động, thậm chí còn không muốn khiến bất cứ sự phẫn nộ nào ảnh hưởng tới hành động của mình.
Nếu hắn thật sự biểu hiện ra bất luận sự phẫn nộ nào khiến đám người Tống Giang cảm nhận được thì có lẽ bọn họ đã không sợ hãi. Trước khi mọi chuyện hoàn thành, hắn chỉ muốn gieo hạt mầm sợ hãi và tuyệt vọng với năng suất cao ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, khi những thứ đó rốt cục có thể nảy lên trong lòng hắn thì chúng nó đã quấn lấy toàn bộ suy nghĩ của hắn.
Đám người Tề Tân Dũng, Vương Sơn Nguyệt bảo vệ ở bên cạnh hắn, chú ý biến cố hoặc tên bay lạc. Cũng chỉ có bọn họ ở rất gần mới có thể nghe được làn điệu ngâm nga cổ quái phát ra từ miệng người thanh niên kỳ quái này. Cũng giống như đêm đó hắn đã ngâm nga trên sườn núi ngoài đồi Độc Long, thong thả nhưng lại linh hoạt kỳ ảo, đồng thời cũng lần tràng hạt. Quả thật có không khí không hợp với chiến trường sát phạt.
Tiếng hô của Lý Quỳ vẫn đang truyền đến:
- Giết ngươi …
- Ninh Lập Hằng! Ngươi đi ra …
- Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, giết cả nhà ngươi …
- Ha ha ha, hôm đó chúng ta giết đến nhà của ngươi, cũng không biết có động tới nữ nhân của ngươi hay không …
- Có gan thì nhìn bố …
Những người cùng đánh tới với y đã càng ngày càng ít. Tôn Nhị Nương và Hoa Vinh chết trận giữa đường. Lý Quỳ múa may hai lưỡi rìu, một đường đi về phía trước:
- Ai đám chắn ta?!
Lúc này y mua may hai lưỡi rìu đẫm máu giống như ma thần, đã giết tới gần.
Trường mâu từ bên cạnh đâm tới, móc câu khóa trói trên người y. Y phát lực, vung lên, tóm, v. v … Binh lính bên cạnh liền bị kéo ngã xuống, nhưng dù sao trên người y cũng đã cắm mấy mũi tên, mấy cái móc câu bay tới, đâm vào ngực, bụng y, gần như xé rách bụng của y. Y giơ cả hai tay tóm lấy, ra sức kéo nhưng rốt cục hai chân lại bị đâm, cả người quỳ gối xuống đất. Y vẫn gào thét đi về phía trước.
- Ta muốn ngủ một hồi, cứ việc chạy đi, đừng động chạm tới ta.
Hắn nói vậy rồi sửa sang lại quần áo, nằm xuống một bên trong xe ngựa, không lâu sau liền rơi vào mộng đẹp.
Cảnh trong mơ lại có mấy đứa bé đi tới, chào tạm biệt hắn.
Xe ngựa đi liên tục không nghỉ trên con đường gập ghềnh, xóc nảy.
Không lâu sau, trời bắt đầu đổ mưa … Ngày đầu thu, hơi thở của mùa hè vẫn chưa hoàn toàn tan hết trong thành Biện Lương. Khi mây đen kéo đến đầy trời, mưa rào lại ầm ầm đổ xuống.
Đối với dân chúng Biện Lương lúc này, cơn mưa xối xả chợt đến vẫn không thể nào che giấu được cảm xúc sôi trào nhiệt liệt ở trong thành lúc này. Trong khoảng thời gian này, tin tức khiến triều Vũ chấn động và vui mừng nhất là đến từ phương bắc.
Bắc phạt thắng lợi, Đồng Quán hai trăm ngàn đại quân phá Yến Kinh, mười sáu châu Yến Vân đã thu phục được hơn một nửa, nước Liêu sắp tan.
Khi tin tức truyền đến, nỗi sỉ nhục và giấc mộng kéo dài hai trăm năm qua rốt cục cũng lộ ra tia sáng đầu tiên của rạng đông. Đối với dân chúng Biện Lương, nhất là các học sinh Nho gia thì đây chính là nỗi vui mừng của khắp thiên hạ. Trong không khí này, việc quân phỉ ở hồ nước Lương Sơn phía đông bị thua gần như là việc quá nhỏ không đáng nhắc tới. Quốc gia vận mệnh hưng thịnh, thiên hạ đồng tâm hiệp lực, dưới tình huống này, chỉ cần quân tiên phong của triều đình nhắm đến đâu là đám phỉ sẽ tự nhiên trông đến đó mà tan vỡ, không đáng nhắc tới.
Bởi vì tầm quan trọng của việc Lương Sơn bị phá còn thua xa so với việc Yến Kinh bị phá, cho nên sau khi tin tức Lương Sơn bị phá được truyền đến thì cũng không được tuyên dương ra bốn phía. Trên thực tế, tin tức Lương Sơn còn truyền đến trước cả tin tức về Yến Kinh, nhưng bởi vì một số vấn đề chi tiết, trình tự xử lý cần phải tạm thời ép lại, tiếp sau đó … Cũng không quá cần thiết phải tuyên truyền. Chỉ cần có trận thắng Yến Kinh thì tất cả sự tình còn lại đều chỉ là dệt hoa trên gấm, không thể so sánh nổi.
Cũng trong không khí này, Tô Đàn Nhi đưa một loạt người của Tô gia, cùng với đứa con nhỏ ba tháng tuổi, đi đến Biện Lương.
Đoàn người đến tòa nhà mà Ninh Nghị đã mua lúc trước, chuẩn bị một chút rồi đầu tiên là đến thăm hỏi nhà Hữu tướng Tề Tân Nghĩa. Đối với người của Tần gia, kỳ thật Tô Đàn Nhi vẫn không quen thuộc được như Vân Trúc so với Tần gia. Nhưng đám người Tề Tân Nghĩa, Tần phu nhân vẫn luôn coi trọng Ninh Nghị, mang đứa con nhỏ đến cũng thành công mở ra nút thắt "ngoại giao". Lúc này Tiểu Ninh Hi đã được ba tháng tuổi, thân thể khỏe mạnh, rất đáng yêu. Tần phu nhân trông thấy liền thích vô cùng, còn nói đứa bé này rất thông minh, muốn nhận nó làm cháu nuôi, khiến Tô Đàn Nhi thường xuyên mang nó đến nhà chơi.
Người của Tần gia yêu thích Ninh Hi đương nhiên cũng có một phần là đến từ Ninh Nghị, điểm này không cần nói cũng hiểu. Nhưng vinh quang của đứa bé luôn gắn liền với mẹ nó. Là đứa con cả của Ninh gia, tương lai thừa kế y bát của Ninh Nghị, làm rạng rỡ cả Ninh gia và Tô gia, trọng trách này không phải nói chơi. Bởi vậy, mỗi một lời khen nó cũng đều là khen Tô Đàn Nhi từ tận trong nội tâm. Mà sau khi xử lý xong những việc nhà cửa đó, Vân Nương một mình nói chuyện với Tô Đàn Nhi về tin tức của Ninh Nghị, cũng nói rõ lý do mà người của Tần gia lại coi trọng Ninh Nghị như vậy.
Bắt đầu đi từ Biện Lương, trong thời gian chỉ một tháng đã đại phá Lương Sơn, mấy vạn phỉ Lương Sơn kẻ bị giết chết kẻ đầu hàng. Đối với bất cứ ai thì đây đều là chiến tích như thể mộng ảo vậy.