Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 504 : Sơn động vô danh một đêm thu mát mẻ
Ngày đăng: 15:00 30/04/20
Có lẽ … Ít nhất trong những người mà mình đã từng gặp, nàng là Tông sư khiêm tốn nhất.
- Nói thật đi, thương thế của ngươi không việc gì chứ?
- Không sao mà!
Lục Hồng Đề lại cắn nửa miếng thịt hun, đưa nửa miếng còn lại cho Ninh Nghị.
Ninh Nghị phất tay không cần, Lục Hồng Đề liền gói lại, không định ăn nữa:
- Khi đánh nhau, không phải cứ bị thương mới có thể chạy trốn. Cho dù chân tay bị chặt đứt cũng nhất định phải có thể giết người mới được, nếu không nhất định sẽ chết … Hai chưởng của hòa thượng kia căn bản không có ảnh hưởng chút nào, nhổ máu ra là được. Nhưng thực ra ngực ngươi còn đau không?
Ninh Nghị bật cười:
- Một chút mà thôi, ta lót tấm sắt, hơn nữa chẳng phải hiện giờ đang vận công điều tức sao!
- Đúng như tiểu thuyết mà ngươi đã kể …
Lục Hồng Đề liếc hắn một cái, sau đó hơi chần chừ vươn tay tới gần. Nàng do dự một chút rồi đặt chưởng lên ngực Ninh Nghị, nhẹ nhàng xoa nắn mấy cái.
- Không có việc gì....
Nàng nói:
- Tuy nhiên ảnh hưởng của Phá Lục Đạo vẫn cần phải chăm sóc hàng ngày. Ta đã sớm nói, ngươi không nên dùng quá nhiều mà.
Tuy rằng từ sau khi luyện tập Phá Lục Đạo, nhiều lần lập công nhờ có nó, nhưng dù sao cũng là công phu ngang ngược ép phát ra tiềm lực con người, tất nhiên là có thương tổn tới thân thể. Lần trước ở Hàng Châu, Lục Hồng Đề cũng đã từng nói như vậy. Ninh Nghị có chút bất đắc dĩ:
- Người trong giang hồ mà, ta cũng không có biện pháp …
- Làm sao mà giang hồ chứ? Có chút khác với giang hồ mà ngươi nói trước kia …
Lục Hồng Đề lắc đầu:
- Bọn họ làm việc sai cũng có thể tìm ra lý do thoái thác, lại là quy củ, lại là đạo nghĩa, cũng chỉ là đám thổ phỉ, cường đạo mà thôi …
Trong giọng điệu của nàng có sự quyết đoán như thể đang ở giữa chiến trường.
Ninh Nghị gật đầu, ngồi dựa vào thân thể của nàng, một lát sau thì vươn tay ôm lấy nàng, kéo thân thể của nàng dựa vào người mình. Lục Hồng Đề cũng không giãy dụa, tay ôm hai đầu gối, cúi đầu dựa vào hắn, cố gắng khiến thân thể của hai người tiếp xúc với nhau nhiều hơn. Dáng người nàng cao gầy, chỉ thấp hơn một chút so với Ninh Nghị, võ nghệ cao cường, thân thể ấm áp, chỉ có một chút cứng ngắc.
Trong đáy lòng như thể cảm nhận được thứ gì đó, Ninh Nghị dán mặt lên tóc nàng, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói:
- Ngươi nói, sư phụ của ngươi có thể là Tư Không Nam hay không?
- Ta là sư phụ của ngươi, ngươi không thể gọi bà ấy một tiếng sư tổ sao?
- Vậy như ngươi nói, sư tổ có thể là Tư Không Nam hay không?
Trước kia Lục Hồng Đề chỉ nói dạy Ninh Nghị một ít công phu hạng hai, chưa bao giờ để ý tới danh phận, nhưng lúc này quá thân cận, ngược lại mới quan tâm tới việc Ninh Nghị xưng hô sư phụ đối với nàng, chỉ có điều lại không cần quan tâm tới việc Ninh Nghị cứ xưng hô ngươi tới ngươi lui. Suy nghĩ trong chốc lát, nàng nói:
- Tuy rằng ta không rõ ràng lắm thân phận của sư phụ nhưng có lẽ là không phải.
- Ồ!
Tiếp đó hai người cứ thế nói chuyện đứt quãng rồi dần dần ngủ trong sương mù buổi tối. Đêm lạnh dần, Ninh Nghị ôm Lục Hồng Đề càng chặt hơn. Có lúc Lục Hồng Đề ngẫu nhiên tỉnh lại, nhìn ánh trăng ngoài động, cảnh giác với tình huống xung quanh, nhưng trong ánh mắt cũng có sự phức tạp và mơ hồ. Nàng ôm hai đầu gối, cuộn mình trong lòng Ninh Nghị, hai tay mãi vẫn không thể buông ra, chỉ có điều vẫn tiếp tục ôm như vậy, cố gắng sát vào người hắn hơn.
Tới sáng sớm ngày hôm sau, khi Ninh Nghị tỉnh lại thì trời đã sáng. Quần áo đã bị gió thổi khô được vắt lên người hắn. Lục Hồng Đề cầm kiếm từ ngoài động đi vào, cười với hắn:
- Ta đi ra ngoài một vòng, có lẽ bọn họ tạm thời chưa đi tới bên này. Tuy nhiên thừa dịp có thời gian, chúng ta nên chuẩn bị chạy thoát đi.
Nắng sớm trong núi rừng hoang dã, tiếng chim hót véo von trong trẻo. Khi gió núi thổi đến còn hơi hơi có cảm giác mát lạnh. Khi mặt trời dần lên cao thì dần dần trở nên ấm áp.
Ninh Nghị và Lục Hồng Đề đi trong núi rừng. Thỉnh thoảng Lục Hồng Đề lại đi lên chỗ cao, nhìn tình trạng bốn phía, tiếp đó lại kể cho Ninh Nghị nghe những chuyện mà nàng và sư phụ từng trải qua khi đi lại trong giang hồ, cũng có rất nhiều sự tình mà sư phụ từng dạy cho nàng.
- … Ở nơi cao nhất bình thường cũng là nơi có tầm nhìn tốt nhất. Nhưng tất cả mọi người đều biết đạo lý này, các ngươi thám tử giỏi nhất càng đến nơi như vậy thì lại càng cẩn thận. Nếu là khi đánh nhau, tình huống phức tạp, một thám tử lén đi lên, xung quanh bị bốn năm người nhìn chăm chú, vậy thì thú vị rồi. Ta còn nhớ rõ có một lần ở núi Lã Lương, ta từng gặp một thám mã của người Liêu nghênh ngang đi lên đỉnh núi xem tình hình xung quanh. Ta ở phía sau nhìn, còn chưa chạy ra thì đã bị một người trong trại giành trước, giết thám tử đó, còn cướp lấy đồ đạc của y …
Theo suy nghĩ trong lòng Ninh Nghị, hoặc là theo lý luận phỏng đoán, lúc này đám người Thôn Vân Hòa Thượng hoặc là Lâm Xung vẫn còn đang đi theo xung quanh, bởi vậy cho dù một mạch chạy trốn chết cũng không dám lơ là. Vẫn luôn luôn tồn tại khả năng bọn họ đột nhiên chém giết tới. Trên cả đường đi, Ninh Nghị đều rất cảnh giác. Tuy nhiên có lẽ bởi vì Lục Hồng Đề cũng là người lành nghề trong phương diện này nên suốt dọc đường đi, loại sự tình đó cũng không xuất hiện. Có thể thấy mình không phải lúc nào cũng được làm diễn viên chính.
Trên đường đi, thấy Ninh Nghị có chút cảnh giác đối với tình trạng xung quanh, Lục Hồng Đề cũng liền nói với hắn những kiến thứ phổ thông khi đi trong vùng rừng núi hoang dã. Thế nào là hang sói, thế nào là dấu vết cáo đi, làm sao có thể bắt được thỏ, v. v … nữ tử dáng người cao gầy này đều thuộc như trong lòng bàn tay.