Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 550 : Người xấu
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Sau khi ánh lửa bùng nổ, tiếng vỗ tay và tiếng cười vang lên. Trong không khí tỏa ra mùi đốt. Ngày xuân, ban đêm ở Trúc Ký vẫn còn đang biểu diễn, cao múa, ảo thuật, xiếc, âm thanh. Các cô gái Phàn lâu phụ trách các tiết mục biểu diễn đã sắp kết thúc. Vì trong lầu rất nhiều người là chỗ quen biết lúc này hoặc là họ xem biểu diễn hoặc là bắt chuyện với nhau, nghị luận về buổi biểu diễn và bài thơ mới của Ninh Nghị. Với góc độ kinh doanh mà nói, không khí này cũng được gọi là thành công.
Trước đó ở trên lầu trong lòng Ninh Nghị khi cảm giác là Cao Mộc Ân sẽ không đến thì cũng hơi có nghi ngờ. Chẳng qua đối với loại người như Cao Mộc Ân, thật sự là không thể suy đoán theo lẽ thường được. Như Văn Nhân Bất Nhị đã nói, tên kia có làm ra chuyện gì thì cũng không phải là lạ.
Về phần Văn Nhân Bất Nhị, anh ta đến đây ngoài chuyện thông tỏ việc Ninh Nghị bắt người hôm nay thì cũng là bóng gió nói đến những tin tức liên quan đến Trần Phàm.
- Sáng hôm nay, ngoài Hà sóc Song hùng, bên Tập Quế Sơn còn có truyền tin tức tới, nói là có dư nghiệt Vĩnh Lạc vào thành, đây cũng là chuyện mà ta đặc biệt đến tìm huynh, ta vốn định tiêu diệt y nhưng tiếc là đến muộn một bước, để y chạy mất rồi.
- Ồ, có chuyện này sao?
- À, ta còn chưa điều tra được về thân phận của người này nhưng nghe nói là võ công cao cường, rất lợi hại.
Văn Nhân Bất Nhị nhìn hắn nói:
- Huynh làm hỏng đại sự của chúng phỉ Vĩnh Lạc, y đến tìm huynh chắc cũng không có ý đồ tốt. Có cần ta tăng quân số cho huynh không?
Ninh Nghị cũng mỉm cười nói:
- Người có võ nghệ cao cường chết trong tay người chúng ta cũng không chỉ có một hai người. Văn Nhân huynh hà tất phải căng thẳng như thế, dư nghiệt bên Phương Lạp … cũng là bại tướng dưới tay rồi. Cho dù là ai, ta cũng không cần phải điều binh lực nữa.
Văn Nhân Bất Nhị nói:
- Ta cũng sợ làm huyên náo kinh thành thì không tốt. Huynh cũng biết chuyện Vĩnh Lạc triều gần đây đã kết thúc rồi, nhưng cũng là lúc căng thẳng nhất. Hình Bộ bên kia điều tra rất nghiêm … qua một thời gian ngắn nữa, những chuyện nên bỏ qua thì thật sự là qua rồi, thì cũng không cần phải suy nghĩ đến những điều này.
Hai tay của anh ta gác lên lan can, nói xong thở dài một hơi. Ninh Nghị nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc:
- Điều mà Văn Nhân Bất Nhị huynh muốn nói là gì?
Hai người nhìn nhau trong chốc lát rồi Văn Nhân Bất Nhị giang tay ra nhún vai:
- Ta cũng không biết mình đang nói gì nhưng ta cứ coi như là huynh đã biết.
Ninh Nghị làm ra bộ trầm tư. Đương nhiên là hắn hiểu Văn Nhân Bất Nhị có ý nhắc nhở, song bất kể hai bên có giao tình thế nào, nhưng trên vấn đề lập trường này, cũng chỉ làm ra bộ ngầm hiểu lẫn nhau mà thôi. Hai người cùng nhằm vào giải một câu đố, Văn Nhân Bất Nhị cũng không nhìn ra suy nghĩ thâm sâu của người trẻ tuổi này. Chỉ một lát sau anh ta đã chuyển đề tài.
Sau khi trò chuyện vài câu với Văn Nhân Bất Nhị, Ninh Nghị đi về phía sau Vãn chiếu lâu tìm Lý Sư Sư.
Ninh Nghị gật đầu:
- Nhưng, trừ vết thương trên mặt thì những vết thương khác có vẻ nghiêm trọng đấy, lúc trước ta lại không đế ý.
Sư Sư lại lắc đầu:
- Không có vết thương khác, cái này cũng không nghiêm trọng mà.
- Một ngày một đêm chưa tiêu hết, không cần quá chống đỡ.
- Không phải là vì nghiêm trọng.
Sư Sư đưa tay sờ lên mặt mình cười một tiếng:
- Vì da mặt ta non nớt mà.
Lần dầu tiên Ninh Nghị phát hiện Lý Sư Sư còn có một tính cách thú vị như vậy.
Sau đó hai người tán gẫu một lát, hắn cũng không nói đên chuyện Cao Mộc Ân nữa, hiển nhiên là Lý Sư Sư cũng khiêm tốn tiếp nhận ý kiến của hắn. Trong một xã hội giai cấp được phân biệt rõ ràng, mọi người đều có thể nhận ra ai mạnh hơn ai. Từ từ ý nghĩa nào đó, thì bị phủ Thái úy khi dễ cũng không phải là mất mặt.
Đến tối muộn khách cũng lần lượt ra về. Cao Mộc Ân tuyên bố tới phá quán cũng không thấy xuất hiện. Tống Vĩnh Bình về đến nhà đoán rằng Ninh Nghị có thể làm chủ được tình hình. Anh ta lại thấy nhị tỷ phu của mình có phần bí hiểm. Còn bản thân Ninh Nghị thì không hiểu, thực ra, bọn họ cũng không ngờ là chân tướng sự việc cũng chẳng có gì phức tạp. Lúc mà Ninh Nghị cảm thấy không đáng phải trả giá cho việc xử lý tên Cao Mộc Ân thì Cao Mộc Ân cũng đang nghĩ làm thế nào để công việc kinh doanh của hắn thua lỗ.
- Tên kia chính là sao chổi!
Tối hôm đó, một nhóm tụ tập ăn chơi, Cao Mộc Ân cũng thẳng thắn:
- Ta ở nhà buồn chán đã nửa năm! Cuối cùng đã được quay lại với các huynh đệ! Tên tiểu tử Ninh Lập Hằng, kia từ khi gặp hắn ta không gặp được chuyện gì hay ho cả. Muốn xử lý hắn rất đơn giản, nhưng sẽ lại gây loạn. Ta mới ra được một ngày, còn chưa chơi đùa được cô gái nào, nếu lại bị phạt không thể ra ngoài, ta sẽ chết mất.
Gã buông tay:
- Mọi người nói xem. Ta có giống là ngu ngốc không?
Có thể bởi vì nhìn gã không giống, trong lúc nhất thời không có ai trả lời câu hỏi này. Thật ra những kẻ ăn chơi trác táng hơn phân nửa thường ý thức được mình nhãn giới không đủ, những kẻ thật sự ngu ngốc không nhiều lắm. Cao Mộc Ân có thể ở trong nhà ra oai với Lý Sư Sư, còn nói gây sự với Ninh Nghị, rốt cuộc cũng được Cao Cầu ngầm đồng ý cho ra ngoài, gã cũng không muốn vừa ra đã bị giam lỏng. Tối hôm đó là tiếp thu ý kiến của quần chúng rồi quyết định làm một âm nhân dùng thủ đoạn cao minh phía sau, sẽ không bị người ta phát hiện Một lúc sau, mọi người nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, sau đó vui vẻ đi tìm nữ nhân để chơi đùa …