Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 553 : Đương thì minh nguyệt tại tăng chiếu thái vân quy (1)

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Trong cơn mê tỉnh dậy, lúc này trời còn chưa sáng, Tiểu Thiền nằm ngay bên cạnh Tô Đàn Nhi, người Tiểu Thiền đang dựa vào nàng, thân thể mềm mại, ấm áp.



Khi cảm nhận được cảm giác này, nàng lại nhớ lại cảm giác vừa rồi trong mộng, mang tai có chút nóng lên, chính mìnhchút nữa là đã coi cô ấy là tướng công rồi.



Sau khi thành thân, tuy rằng đến nay Tiểu Thiền cũng đã thu phòng, nhưng thiếp thất theo lý mà nói thì đáng ra không nên cùng với vợ cả ngủ cùng một chỗ hay sao.



Nhưng giờ đang ở nơi khác nên cũng không cần phải để ý quá nhiều như vậy, tình cảm giữa hai bên như tỷ muội, hơn nữa trước đây khi tuổi còn nhỏ, chẳng phải cũng đã từng ngủ cùng nhau trên một chiếc giường đó sao.



Nói chung, trong ba người nha hoàn lúc đầu, tính tình của Quyên Nhi là bình tĩnh nhất, lúc ngủ hơi nghiêng mình, giống như một cô gái cần được bảo vệ, lại sợ người lạ nữa, Hạnh Nhi cũng giống cô chị, tuyệt đối không bao giờ có thói quen ôm người khác khi ngủ, tuy rằng bình thường có hơi đanh đá với mọi người, nhưng khi ngủ cũng rất dịu dàng, cô nằm ngửa mặt, hai tay đặt trên bụng, buổi tối có lúc cũng tỉnh lại vì bị chị em bên cạnh kéo chăn.



Chỉ có Tiểu Thiền phiền toái nhất, tính tình thì cũng vui vẻ, gần gũi với người khác, nên đang ngủ có thể vô tình ôm lấy người bên cạnh, tuổi lại nhỏ nhất, ôm đến mức mà người bên cạnh còn không chịu nổi, nghe nói Quyên Nhi đã bị cô nàng ôm đến sợ phát khóc, buổi sáng mắt sưng tấy lên, oán giận nàng ta, Tiểu Thiền cũng áy náy ra sức xin lỗi. Đó là chuyện giữa tỷ muội bọn họ, nhưng lần đó thì bản thân cũng được chứng kiến.



Nàng cũng không phải để ý lắm đến việc này. Khi trước tuổi còn nhỏ, bên cạnh có mấy cô bé đi cùng, nhưng sau khi học được hai từ "Ngự hạ" từ phụ thân, nên dù nhỏ nàng đã học được nên dùng thái độ gì để đối xử với những người bên cạnh, cảm thấy không nên quá gần gũi, nhưng cũng không đành lòng xa lánh bọn họ. Cuối cùng cũng không thể hạ quyết tâm được. Vậy nên cảm thấy cô gái thân thiện và đáng yêu Tiểu Thiền kia cũng giống như em gái vậy.


Đàn Nhi lắc đầu không lưu tâm, khóe miệng bỗng lộ lên ý cười bình thản:



- Dù sao, sớm hay muộn Nhiếp cô nương cũng vào cửa nhà ta, tính tình cô ấy điềm tĩnh, muốn chung sống hòa thuận với nàng ấy, chắc cũng không khó.



Cửa sổ phòng mở toang, khiến ánh mặt trời và những là gió ấm áp có thể thổi từ bên ngoài vào, mơn man trên sợi tóc của Đàn Nhi và nụ cười của nàng. Tuy rằng nàng cũng đã vì một số chuyện mà thấy rối, nhưng thật tâm khi phát hiện ra phu quân của mình còn rối bời hơn, thì sự oán giận trong nàng đang từ từ tan biến. Hiện giờ tức cũng tức rồi, đi cũng đi rồi. Chỉ còn lại nỗi nhớ của bản thân với người đàn ông trong kinh thành kia. Cũng đến lúc đem khí chất của một chủ mẫu ra dùng rồi Đường nhiên, thân là phụ nữ, cũng không hy vọng người đàn ông của mình phải đem chia cho kẻ khác. Đây là lẽ thường tình của con người, trong lòng này, nói là có sự vui mừng và rộng lượng, nhưng thật ra là không có. Nhưng nếu nói ghen tị, thì cũng không đúng. Nếu muốn khái quát tâm trạng phức tạp này, thì cũng ngẫm đến sau khi đã trải qua nụ cười và nỗi đắng cay, cũng chỉ có thể than ra một câu "thật sự là không có cách nào" thôi.



Nếu đứng ở góc độ là một thương nhân, sự tình đến nước này, phương pháp giải quyết cũng không còn nhiều, cũng may tính tình của vị Nhiếp cô nương kia, bản thân nàng cũng không ghét. Trên thực tế, trong mấy năm nay, nàng cũng đã nhìn thấy cảnh chung sống của nhiều cặp vợ chồng, kể cả vị hôn phu này không có chỗ nào đúng, cầm tiền của mình đi thanh lâu làm quen với mấy vị hồng nhan tri kỷ, thì bản thân lại càng có thể ung dung mà giải quyết, chỉ là sau khi chuyện này xảy ra, ở địa vị nàng, sẽ là hơi lạ lẫm.



Từ lúc gần gũi đến lúc động lòng, và đến những chuyện sau này, ngay cả những cho phép về thể xác và tinh thần. Hành động và ý nghĩ của vị phu quân này, cũng hơi quá mức cổ quái, thế cho nên nàng ta không biết làm cách nào để ứng phó. Nhưng bất kể là thế nào, mình cũng đã tức giận, cũng đến lúc nên để mọi chuyện cho vào dĩ vãng.



Cũng vì thế, khoảng thời gian đến Mộc Nguyên, Tiểu Thiền lại cảm thấy, tiểu thư mà không lâu trước đây đã từng khóc, từng làm loạn lên rất nhanh đã có thể lấy lại bình tĩnh, đôi lúc cũng thấy nàng ngồi bên khung cửa sổ mà trầm ngâm suy nghĩ, chắc hẳn là nhớ đến người nhà ở Biện Lương, thỉnh thoảng nói về chuyện Biện Lương, cũng có thể cười rồi trọc ghẹo vài câu, như thể chuyện chia tay với Ninh Nghị chưa bao giờ xảy ra vậy.



Kể cả dựa vào những hiểu biết của Tiểu Thiền về Tô Đàn Nhi, cũng khó mà có thể phân biệt rõ được nàng ấy đã không còn giận dữ nữa, nhưng vẫn đang bị cuốn trong những thứ hỗn độn khác, nhưng bất kể là thế nào, xem ra, nàng không muốn rời xa tướng công của mình, có thể chắc chắn điểm ấy, Tiểu Thiền cũng thấy an tâm nhiều.