Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 563 : Tro tàn (3)

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


(3)

Bởi vì mưa to, đường phố trên thị trấn Xung Bình bẩn lầy lội, đây là huyện thành nhỏ trên nhánh sông Đại Vận Hà lấy ngư nghiệp là nghề chính, khi xe ngựa đi qua đều ngập ở trong nước, khắp nơi đều là vảy cá và nội tạng, được nước mưa cọ rửa nên mùi hôi thối tanh nồng đã bớt đi nhiều, nhưng vẫn có thề ngửi được đủ để hiểu cuộc sống bình thường ở nơi này là như nào.



Trên đường đi, Ninh Nghị đã hỏi rõ tình hình của Xung Bình. Bên này tuy nói ngư nghiệp là nghề chính, nhưng trên thực tế, ngoại trừ đánh bắt, phân phối ra, trong huyện thành này chủ yếu còn kinh doanh cá muối nữa, mà nguyên liệu gia vị để ướp phần lớn là cá chết. Cá chết không lâu chưa bị hư thối thì mang đi ướp thành cá khô.





Thế đạo lúc này tuy rằng không có đủ điều kiện tốt như hậu thế, cá vừa mới chết vẫn được rất nhiều người dùng làm thức ăn, nhưng nếu mở miệng nói cá chết chung quy cũng không dễ nghe, bởi vậy nghề kinh doanh nhỏ bé của huyện thành này vẫn không phát triển. Giống như là tro bụi, sẽ không được mọi người chú ý, bên này thường xuyên bốc lên mùi hôi tanh ngút trời, người có chút thân phận sẽ không nguyện ý qua đây, cũng bởi vậy nơi này trở thành chỗ mà lục lâm nhân sĩ thường lui tới.



Đám người Ninh Nghị đến đây tìm một gã phụ trách Mật trinh tì, khi đoàn xe dừng lại bên ngoài một viện tử nhỏ tại một góc của thị trấn, đối phương đang luống cuống thu dọn giỏ cá chết. Thấy đoàn xe dừng ở trong này, gã bèn nhanh chóng ôm mấy con cá chết dưới mặt đất ném vào trong giỏ, sau đó lau lau trán, đi lại bên này.



Liên hệ bằng ám ngữ, hỏi thăm danh tính xong, đám người Ninh Nghị đã xác định Hách Kim Hán này chính là người phụ trách trấn thủ Mật trinh ti tại địa phương này. Gã là thành viên nhóm đầu tiên của Mật Trinh tì, từng được phái đi Liêu quốc chấp hành nhiệm vụ mật thám ba năm, sau khi trớ về thì được an bài sống tại đây.



Lúc này quan sát người đàn ông trung niên này khoảng chừng trên bốn mươi tuổi, trên người dơ dáy bẩn thiu, mơ hồ còn toát ra mùi hôi thối của cá chết, nhưng suy cho cùng thì cũng là bình thường, cả ngày lao động nhưng thân hình gã vẫn rắn chắc trầm ổn, trong ánh mắt mang theo khí tức an tĩnh, tuy đám người Ninh Nghị đến làm gã có chút bất ngờ luống cuống, nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác tin cậy.



Mật Trinh ti bắt đầu thành lập để đối kháng Liêu quốc, nhóm người này chính là quân chức, đối phương có chức vị là Thập trưởng, thủ hạ có bảy người.



- Tư Nông, Yêu muội, ba đứa con...còn có vài đệ tử của thủ hạ ta, hôm nay đều ra ngoài cả để giao hàng rồi, cũng tra xét một chút tình hình phụ cận... .Ồ, hàn xá đơn sơ, xin đại nhân chịu khó một chút, chịu khó một chút...



Sau khi xác nhận thân phận với nhau, đối phương đón đám người Ninh Nghị vào trong viện tử. Khi đi vào phòng quả nhiên là khá đơn sơ, chung quanh đều treo cá khô, trong phòng không có nhiều ánh sáng, Hách Kim Hán khơi lên ngọn đèn, sau đó nhóm lửa đun nước đãi khách. Đợi khi đám người Ninh Nghị nói "đều là người một nhà" rồi qua giúp, đối phương mới đi ra ngoài, thu lại cá chết vào trong giỏ và quét dọn nước bẩn tại sân, sau đó cầm cái giỏ cá chết đi vào trong phòng đối diện để cất.

tay cầm theo rất nhiều tin tức tình báo.



Gã cũng không chậm trễ nhiều, chỉ thay một bộ y phục đơn giản, khi đi tới, trong



- Thành tiên sinh, đây hẳn là những thứ ngài muôn. Mấy ngày gần đây vài châu huyện phụ cận điều động nha dịch, quan binh, còn có một vài tin tình báo lẻ tẻ nữa. Ta...ta còn chưa chỉnh lý lại hoàn chỉnh, ngài cứ xem trước đi.



Vậy thì tốt quá.



Nghe đối phương nói vậy, Ninh Nghị cười nhận lấy, xem xem:


Chúc Bưu gật gật đâu:



Vậy tối nay ngươi qua đó, là muốn động thủ?



Ninh Nghị lắc lắc đẩu, không nói gì thêm. Một lát sau, Chúc Bưu thấy môi hắn giật giật, môi nhếch lên lộ ra răng nanh, không biết đang làm gì, nhưng vẻ biến ảo trên khuôn mặt kia như là nụ cười ung dung, lại như là vẻ dữ tợn, thần sắc thay đổi liên tục dưới mái hiên nhiều lần, cuối cùng mới tan biến, cười ôn hòa.



Hắn cứ cười như thế, quay người đi vào trong phòng. Lát sau, trong phòng vọng ra những tiếng cười vui vẻ...



Trong mưa to, hai bóng người vẫn không ngừng đuổi theo nhau.

Người ở dưới màn mưa đã không có cảm giác gì nữa, máu như sôi trào, thân thể như đang đốt cháy, chân cuồng chạy như điên trong mưa, cũng không còn cảm giác đau đớn, chỉ không ngừng bức thân thể lên mức cảnh báo cao nhất, những âm thanh ong ong đập vào bên tai.



Khi lao xuống sườn núi, trận công kích phía sau cũng đã đến, nàng xoay người đối hai chiêu với đối phương, máu tươi trong miệng lại hộc ra, sau đó cả người lăn xuống sườn núi.



Trời đất quay cuồng, khi nàng nỗ lực đứng lên, cả người lảo đảo loạng choạng, một con sông ở ngay phía sau lưng.



Âm thanh xé gió đánh úp tới, nàng dùng hai tay để đỡ cả người bay lên không trung bắn ra phía sau.



Thân thể nhỏ xinh cuộn vài vòng trên không trung, rơi vào trong dòng nước chảy xiết.



Thân hình khổng lồ kia đuổi tới bên bờ sông, cầm lên một viên đá tròn ném mạnh ra ngoài, ầm một tiếng, viên đá gào thét đập ra mặt nước, thiếu nữ cảm thấy trên vai đau đớn, thân thể càng trôi về nơi nước xoáy sâu, máu tươi đã nhuộm thẫm nơi đó...



Không được ngủ! Lão mập kia sẽ đuổi tiếp đây! Nàng cố gắng duy trì sự tỉnh táo, cắn chặt răng, nhưng thân thể quả thật là vô cùng mệt mỏi rồi.



Trên bờ sông, thân hình cao lớn kia lao vào trong nước, dưới con mưa lớn bọt nước bắn tung lên cao, nhìn giống như một con gấu lớn xông vào trong nước, bơi đến gần con mồi....



Cùng thời khắc đó, tại một nơi khác trong khu rừng dưới trời mưa, cũng có một nhạc đệm nho nhỏ đang phát sinh.

Đó là một bao vôi bột nổ bung trên không trung trong một trận chiến đấu...