Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Chấn nhiếp (hạ)

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Bậc văn nhân trí giả, đấu thơ đấu văn chính là như hơi thở thường ngày, dù có thua người không thể thua trận, không thể thua phong độ. Những chuyện như thế này bọn Cố Yến Trinh đã quá quen thuộc, căn bản chỉ cần nhìn qua đoạn đầu liền có thể đoán được kết quả.



Trong những tình huống thông thường, mọi người đều đồng ý là văn vô đệ nhất, vậy nên nếu thơ từ chỉ kém đôi chút cũng không có vấn đề gì lớn. Thế nhưng trước mắt là do hai huynh đệ Tô gia thực sự quá kém cỏi so với Trần Quý Vấn nên mới bị đối phương chế nhạo một phen. Sau khi chuẩn bị xong giấy bút, bọn Tô Văn Định cũng không dám hạ thơ nhằm tránh gây thêm trò cười. Nếu như ở bên ngoài, loại tình huống này nhiều khả năng sẽ dẫn đến gây lộn, nhưng ở đây lượng người quan khán đông đảo, nếu đánh nhau giữa trường tụ hội này thì sẽ bị quan binh duy trì trật tự áp tải ra ngoài, đến lúc đó hẳn sẽ xấu hổ không nói nên lời.



Khi Lý Tần lên trên lầu tỏ vẻ nhận thức huynh đệ nhà họ Tô, thì tình huống này đã không thể nào tránh khỏi. Sau đó Trần Quý Vấn thẳng thắn khiêu chiến, tin này truyền qua làm bọn Cố Yến Trinh và Thẩm Mạc nở nụ cười, chung quy trận cãi vã đã bắt đầu có chút ý tứ.



Ai ngờ mấy người kia nói tới nói lui vài câu, song phương đang giương cung bạt kiếm giống như bị tạt một gáo nước lạnh, thế cục vẫn tiếp tục duy trì như cũ nhưng nhuệ khí bỗng như có một thứ vô hình đè nén xuống. Lý Tần chỉ bắt chuyện đôi câu rồi cùng đồng bạn đi qua một bên, xem ra không định nhúng tay vào làm mấy người đang định thảo thơ do dự không biết tính sao. Tài thơ của bọn họ Cố Yến Trinh đã từng thấy qua, đặc biệt là Trần Quý Vấn. Hắn tay cầm bút nhưng vẻ như đang lo lắng điều gì, giống như lời thơ đã sẵn nhưng lại do dự không dám hạ bút, sao lại có chuyện như vậy.



Bên này không nghe được cuộc nói chuyện bên kia nên chỉ có thể chờ tin tức chậm rãi truyền tới. Bầu không khí quỷ dị lan tràn xung quanh bọn tài tử đang hóng xem cuộc vui, xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ. Tâm tình huynh đệ nhà họ Tô thoáng buông lỏng, nhưng cũng không biết nên phải làm làm gì tiếp theo, tự mình đối diện hay trông chờ vào Lý Tần.



- Đức Tân làm cho Trần Quý Vấn kia do dự không dám hạ bút, từ khi nào lại có chuyện như vậy?



Cố Yến Trinh cau mày, mặc dù hắn đã không về Giang Ninh vài năm nay nhưng trong lòng vẫn chấn động liên hồi.



Thẩm Mạc lắc đầu:



- Vừa rồi còn khiêu khích Lý Tần, sao bây giờ lại không dám hạ bút.



- Chẳng lẽ vừa nghĩ được một bài thơ hay, nhưng lúc này lại phát hiện có câu chưa hay lắm?



Đồng bạn suy đoán như vậy, sau đó một người rời khỏi chỗ ngồi:



- Để ta qua xem thế nào.



Người kia vượt qua tiến vào trong đám đông đang xôn xao bàn tán hỏi thăm, sau đó nhìn về phía bọn Lý Tần ngồi bên cửa sổ, lúc này mới chợt bừng tỉnh, nhanh chóng lộn ngược trở lại nở nụ cười:



- Ra là vầy, không phải bởi vì Đức Tân mà là vì người ngồi cạnh hắn kìa. Bọn Trần Quý Vấn lần này đúng là xui xẻo...



- Người trẻ tuổi kia đến cùng là ai?



- Ninh Nghị.




Phía đối diện đã hết trò vui, nhất thời Trần Quý Vấn mất hết nhuệ khí, nhưng dù lòng không vui cũng chẳng có tác phẩm xuất sắc để chứng minh. Thẩm Mạc cười nói:



- Đức Tân cũng ở đây, có nên qua chào một tiếng không?



Cố Yến Trinh lắc đầu:



- Không cần, chắc Miễu Miễu sắp diễn đến nơi rồi, chúng ta nên xuống trước thôi, đi qua chào hỏi lại phải xã giao nữa... Chuyện hôm nay đúng là rất thú vị.



Chuyện Lý Tần cùng Ninh Nghị xuất hiện trên Văn Mặc lâu làm cho Trần Quý Vấn không dám hạ bút đến ngày mai sẽ được đồn thổi thành thế nào khó mà nói được. Tuy nó đối với Ninh Nghị là việc nhỏ, vì hiện tại tâm tư gã không nằm ở đây, nhưng đối với với những người như Đường Tĩnh, Tô Văn Định thì chính là đại sự, đặc biệt là Đường Tĩnh. Danh tiếng nàng không tính là lớn, lần này được Lý Tần và Ninh Nghị nhìn tới, rồi còn được khen ngợi khiêu vũ đẹp làm cho tâm tư khó tả.



Mọi người ở trên lầu hàn huyên một trận, tiểu Thiền gọi chút đồ điểm tâm. Ninh Nghị bỗng trông thấy thân ảnh Tống Hiến xuất hiện phía dưới kia. Dường như y đang mang theo mấy tên lính thong thả đi dạo, sau đó rẽ qua khuất khỏi tầm mắt. Gã nhíu mày rồi đứng dậy.



- Có tý việc phải xuống dưới một chuyến, sẽ lên lại liền.



- Ơ?



Tiểu Thiền đang gặm một cái bánh bao nho nhỏ, lúc này ngẩng đầu lên vẫy vẫy tay tỏ ý muốn đi cùng. Ninh Nghị cười vỗ vỗ vai nàng:



- Không cần theo đâu, muội cứ ở đây ăn vài món, ta sẽ lập tức trở lại liền, sau đó cùng nhau đi xem biểu diễn tiếp. Lý huynh, chư vị, nếu mọi người có việc thì không cần đợi ta ư.



Vừa nói hết lời liền xoay người đi xuống cầu thang.



Có nhiều chuyện phải xác định một lần mới an tâm được...



Tại một nơi khác, trong biển người cách Văn Mặc lâu không xa, Cố Yến Trinh hiện tại đã rời khỏi đội ngũ, có chút nghi hoặc bám theo sau một gã công tử mặc áo đen đằng trước. Giáng người vị công tử kia hơi cao gầy mỏng manh, tay cầm quạt xếp, đầu vấn khăn học sĩ, nhìn từ đằng xa cũng rất phong độ, giống như loại tiểu bạch kiểm thư sinh khiến cho nhiều cô gái phải nhớ nhung. Lúc này người đó đang vừa đi vừa nhìn trái ngoái phải, có vẻ như đang tìm kiếm ai...



---------------------



(1) Một câu thơ trong bài Thanh Ngọc Án, xem lại chương 39 để biết rõ.