Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 575 : Lưu chuyển (hạ)

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Không hiểu sao trang dịch gốc nhảy chương, thôi xài tàm, ta tìm bổ sung chương 496 sau nhé



Từ khi hai cửa hàng của Trúc Ký ở kinh thành bắt đầu kinh doanh, tới nay đã được một năm tính từ trung tuần tháng bảy, toàn bộ các cửa hàng "Trúc Ký", tính cả phạm vi phụ cận Biện Lương, đã được năm cửa hàng. Đối với rất nhiều thương gia muốn bán ở kinh thành mà nói, đây là một tốc độ nhanh chóng đến chóng mặt, nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, thì tốc độ phát triển trong nửa năm đầu này cũng coi như vững vàng, không phải là nhanh lắm.



Ở một phương diện khác, Ninh Nghị đang cố gắng mở rộng sức ảnh hưởng, nhưng không phải tập trung ở năm cửa hàng của Trúc Ký, mà là không ngừng phát triển những đội ngũ nhân viên bán hàng ở các châu huyện. Trong hai tháng, Ninh Nghị mang theo năm người đệ tử đến Mộc huyện để bắt đầu mọi chuyện, sau đó Ninh Nghị đi theo hướng Giang Ninh, rồi từ Giang Ninh trở về kinh thành, toàn bộ cục diện đều đang phát triển không ngừng.



Trong vòng hơn một tháng đầu, đám người làm này cũng không tạo ra được cái gì gọi là quá xuất sắc, nhiều lắm thì cũng chỉ là đi thăm dò đường ở xung quanh. Khoảng thời gian Ninh Nghị ở Giang Ninh, đã tập hợp hơn mười tên gia nô và những người trẻ có quan hệ với Tô gia để huấn luyện họ, rồi dẫn họ thượng kinh. Điều này đối với Tô Đàn Nhi mà nói, nàng cũng không hiểu được phu quân của mình rốt cuộc là đang muốn làm gì, nhưng sau khi hồi kinh, mọi việc đã dần được hé lộ ra.



Là Đại viện nghiên cứu và phát triển năm ở ngoài thành Biện Lương. Khi trước Ninh Nghị đã từng chỉ đạo bọn họ chế tạo một số mặt hàng như nước hoa, xà phòng thơm, nhang muỗi vân vân để đem bán trong những cửa hàng ở Trúc Ký, từ kết quả ban đầu không có mấy,vậy mà chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đám người đó đã có thu hoạch lớn, nguyên nhân là vì Ninh Nghị bắt đầu tìm hiểu về những loại hàng nào có nhu cầu sử dụng lớn, rồi tin tức về triều đình có thiên hướng dùng loại sản phẩm nào, rồi cung cấp cho bọn thủ hạ sử dụng.



Trong thời đại Võ triều, tuy nói đây là thời gian mà kinh tế phát triển nhất, nhưng phổ biến vẫn là thời kì nông nghiệp mà tin tức bị phong tỏa. Trừ một số thành phố lớn ra, thì các đại gia tộc đại cường hào chiếm giữ số lượng tài nguyên lớn. Dưới tay bọn họ, rất nhiều những địa chủ trong địa phương nhỏ bé rõ ràng là không được nhạy cảm lắm về tin tức, tỷ dụ như một nhà nào đó thu hoạch lương thực, chỉ cần mang về đến nhà, là nghĩ đến chuyện bán, tuy nhiên lại không tìm được người mua đáng tin cậy, hay một nhà nào đó trồng bông, trong một thời gian dài cung cấp cho một nhà nào đó mà giá thành không biến đổi, đến một ngày mà thương hộ này phá sản hay chết đi thì những cây bông đó sẽ không biết bán được cho ai. Cũng có lúc hai nhà buôn bán nọ trả giá với nhau, một bên không rõ về giá cả của thị trường, hoặc là đòi giá quá cao hay quá thấp, thì cuối cùng vẫn sẽ dẫn đến tình trạng thua lỗ.



Cái gọi là tác dụng điều tiết thị trường của đời sau, thì cần được thành lập khi mà buôn bán với số lượng lớn, sự điều tiết hiện giờ thì không có rõ ràng lắm. Toàn bộ sự chênh lệch giàu nghèo trong xã hội cũng từ đó mà ra. Đương nhiên, ý thức về giàu nghèo của các viên quan cũng có, cũng tìm được đến một mức độ nào đó, nhưng ý nghĩa cũng không có gì lấy làm lớn. Một địa chủ đại phương nhỏ bé, nếu tích góp cả đời thì cũng được không ít, nhưng về mức độ hưởng thụ và cảm giác ưu việt thường không bằng một vị tú tài.



Lúc ban đầu Ninh Nghị huấn luyện những người này, chú trọng vào việc làm thế nào có thể khiến người khác cảm thấy được sự cao sang trong những lời họ nói. Lúc này thì nội dung huấn luyện đã phong phú hơn. Ví dụ như đất kinh thành đang thiếu hàng hóa gì, giá cả ở những vùng lân cận ra sao, có nhà nào thu hoạch chưa, hay là có ai muốn bán cái gì, hay đến nơi nào bán là có lợi nhuận nhấy, hàng hóa nên chuyên chở ra sao, kiểm soát thuế ở vùng xung quanh ra sao, làm thế nào để mở đường buôn bán mới, vị quan nào thanh liêm, tên quan nào hám tiền vân vân....



Những tin tức này, giúp Ninh Nghị có thể so sánh và đoán định để tiếp tục phát triển, đám thủ hạ dưới tay hắn cũng không phải nói quá nhiều, chỉ cần quan sát một chút là được, ít nhiều gì cũng có thể đánh vào tâm của bọn địa chủ nông thôn. Bọn họ cũng không đến mức sẽ tin ngay, nhưng sau khi nghe xong về những loại hàng hóa này, cũng sẽ mua một hai lọ nước hoa được đóng gói một cách tinh xảo, may lấy hai bộ quần áo từ vải của Tô gia, vậy là tốt rồi.



Tháng năm, đám nhân viên chào hàng bên ngoài mới thiết lập được đại lý kinh doanh đầu tiên trong đó có một người nhân viên làm người trung gian giữa một tên thương gia và một tên ở cách đó không xa, từ đó tạo ra một mối làm ăn. Tuy nhiên do đây là lần đầu tiên gã làm chuyện này, nên không lấy phí trung gian vận vấn, mặc dù hai người này đã mua không ít hàng hóa. Ninh Nghị cũng đã thưởng cho gã khá khá về chuyện đó.



Lúc này trong các thành lớn như Biện Lương hay Giang Ninh, những người làm đại lý kỳ thật cũng có, phần lớn đều là những người có nhiều bạn bè, hỗ trợ đứng phía sau giật dây là chính, nhưng bọn họ cũng không được chuyên nghiệp cho lắm. Còn Ninh Nghị, từ khi mới bắt đầu đã có ý tưởng là phải đi theo hướng này rồi.
- Ông chủ, chuyện này... nên đứng ngoài thì hơn, đừng xen vào



- Sao có thể làm thế...



Lý Tần cười lắc lắc đầu:



- Coi như ta tầm nhìn kém đi, mấy ngày này phải nhìn cho rõ, đời quân tử chi giao, cái mà họ quan tâm là quang minh lỗi lạc, ta không thẹn với lương tâm mình. Nếu thật sự là hắn đi lầm đường lạc lối, ta cũng phải đi khuyên nhủ chứ, dựa vào tài học vấn của Lập Hằng, nhất định sẽ không mù quáng làm chuyện đó... Trần huynh, tính tình của ta người cũng biết đó, chắc không cần nói nhiều lời, việc này cho dù đắc tội người khác ta cũng phải làm.



Quan hệ giữa Ninh Nghị và Tần Tự Nguyên không phải là thường, nếu bản thân gã thiếu gì thì Ninh Nghị đều có thể giúp một tay, nếu vì chuyện này mà đắc tội hắn, thì trong quan trường nhất định sẽ gập ghềnh trắc trở. Nhưng thân là bằng hữu, Lý Tần vẫn quyết định sẽ đứng ra khuyên nhủ, đương nhiên, gã cũng đã tính đến chuyện xấu nhất, quyết định sẽ quan sát trong mấy ngày rồi tính.



Ngày hôm sau, Lý Tần đi đến Lại bộ để báo cáo chuẩn bị, sau rồi đi đến tướng phủ thăm hỏi Tần Tự Nguyên, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện này. Tuy nhiên, không lâu sau nhận được một tin, nhiều ít đã làm dịu đi nỗi lòng của gã. Đó là sau khi Ninh Nghị lại đây không lâu, Lý Tần gặp được Tần Tự Nguyên, mới nói có mấy câu, thì một ông già tên là Nghiêu Tô Niên cười đi vào, tay còn cầm một tờ tình báo, hưng phấn nói:



- Tin tốt đây! Tướng gia! Lập Hằng! Tin tức lớn đây, haha...



Không lâu sau đó, toàn bộ tướng phủ toàn bộ Biện Lương thành thậm chí còn toàn bộ Vũ triều đều biết đến tin được truyền đến từ phía Bắc này. So ra, tất cả mọi chuyện còn lại đều không là gì hết.



Phía Bắc, Quách Dược Sư và Tiêu Can quyết chiến một trận. Kết quả giờ đã có, Quách Dược Sư ở Yêu Phó tính kế như thần khiến cho Tiêu Can đại bại, rồi sau đó tập kích bất ngờ, còn thừa thắng đuổi lên Lư Long Lĩnh, giết chết hơn nửa quân đội nước Đại Hề. Trận đuổi giết này kéo dài mấy ngày, Tiêu Can trong lúc chạy trốn đã bị chết dưới tay bộ hạ của Quách Dược Sư. Ở thời đại này nếu một danh tướng trọng yếu chết đi là một chuyện lớn, Quách Dược Sư cuối cùng đã hoàn thành được thắng lợi chiến dịch Bắc phạt.



Khi tin tức truyền đến, thủ cấp của Tiêu Can đã trên đường đưa đến kinh thành, còn Trường Thắng quân còn đang trên đường tập kích, mở rộng chiến quả.



Thiên hạ chấn động!