Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 577 : Thiên hạ xoay chuyển, thành nhỏ việc lớn (hạ)

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Hội nghị lần này của Hữu tướng phủ kéo dài trong thời gian cũng không quá lâu. Rất nhiều chuyện trước đó cũng đã được thảo luận qua, hôm nay chỉ cần đưa ra một lần nữa, vấn đề mới nhất hiện nay chính là tổ chức tiệc chiêu đãi trong tướng phủ sau ba ngày tới, để chúc mừng đại thắng phương bắc.



Đám người Tần Tự Nguyên, Nghiêu Tổ Niên, Giác Minh đang hàn huyên, Ninh Nghị đi từ trong sân ra, sắc mặt không được vui cho lắm. Để chúc mừng cuộc đại thắng lần này của Quách Dược Sư thì những vấn đề mới này sinh cũng đã phải tìm ném lại, hiện tại sợi dây thế cục nam bắc, đã ngày càng trở nên gấp gáp rồi.



Sau khi Bắc Phạt bắt đầu, Tần Tự Nguyên phụ trách phần lớn là những sự vụ trong nước. Mật Trinh ti cũng vẫn có tác dụng vô cùng to lớn trong việc khai thác phương bắc, chuyện Tri Châu Bình Châu Trương Giác cũng là một trong số đó người này làm tướng lĩnh của Liêu quốc, sau khi người Nữ Chân đánh đến, do Liêu quốc đã thất bại nên đã hàng Kim. Nhưng bên trong đám phụ tá của Trương Giác có một người là thành viên của Mật Trinh ti, sau khi phát hiện ra Trương Giác có ý đầu hàng Võ triều nên cố gắng thúc đẩy việc này. Bình Châu có một vị trí quan trọng trong mười sáu châu, dưới trướng Trương Giác cũng có mấy vạn binh mã, nếu như chuyện này mà thành thì coi như đã làm được một chuyện lớn.



Chỉ có điều trước đây, chiến trận phương bắc thối nát, người Kim thì vẫn vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn. Tuy nói rằng hoàng đế Chu Triết đã từng nói phải cứng rắn hơn một chút vì sự lật lọng của người Kim không chịu trả lại sáu châu, nhưng Tần Tự Nguyên đâu dám dễ dàng gây sự. Sau khi Quách Dược Sư chiến thắng, đến lúc này ông mới thấy có chút lo lắng.



Nếu như khi trước trong mắt nhân dân, Võ triều dám đối kháng với Kim Liêu là có chút khờ dại và sai sót chồng chất. Nhưng đến khi Ninh Nghị đạt đến vị trí này, thì đã có thể hiểu được, sẽ là không công bằng nếu chỉ trích Võ triều đã không hề phòng bị những nguy cơ mà đáng ra đã tồn lại lâu nay. Mấy năm đã trôi qua, cùng lúc chiến sự bắc phạt được thúc đẩy, về phương diện khác, mọi người đã tích cực mở rộng tuyến phòng ngự ra, bao gồm gia tăng lực lượng biên phòng, biết mình không thể đánh, thì sẽ cố gắng hết sức thu hút một bộ phận quân Liêu có ý muốn hàng, cho họ hưởng ưu đãi, tổ chức và thành lập binh đoàn, bảo đảm hậu cần.



Cho dù là Đồng Quán, Thái Kinh, Lý Cương hay là Hoàng Đế. Bao gồm cả những người gần đây có thể thay thế vị trí của Đồng Quán, đại bộ phận quan lớn triều đình đều không phải là kẻ ngu. Cho dù khả năng người Kim xâm lược phía nam là rất thấp, bọn họ cũng tự nhận thức được tính quan trọng của việc phải gia tăng phòng bị. Hơn nữa với đám người Đồng Quán, chiến cuộc thối nát ở Bắc phạt cũng khiến bọn họ cố gắng thúc đẩy là phối hợp làm những chuyện này.



Binh lực của người Kim vốn không nhiều, sau khi xâm lược thổ địa Liêu quốc, cho dù bọn họ thật sự ngu ngốc đến mức xuôi nam. Tính từ đám người Quách Dược Sư phía bắc Nhạn Môn quan làm điểm bắt đầu thẳng cho đến phía nam của Nhạn Môn quan, từ Thái Nguyên thẳng đến Hoàng Hà, trong hơn ngàn thọc sâu, đã có mấy chục vạn binh lực cho dù là trong đó có không ít công trình không đạt chất lượng cũng có thể làm suy sụp binh lực của người Kim.



Trong Hữu tướng phủ, những người tự nhận thức được điều này cũng không ít. Vốn dĩ đám người Thành Chu Hải, Vương Sơn Nguyệt đều là những người trung thành với tôn chỉ "Kim quốc uy hiếp luận", nhưng đến hiện tại, mặc dù ngay cả Ninh Nghị cũng không có khả năng nói về chuyện đó cả ngày trời. Ít nhất thì tất cả mọi người cũng đang làm việc, cho dù có những việc làm không được tốt lắm, lý do chỉ vì muốn giữ thể diện hay thành tích gì đó, thì những việc Hữu tướng phủ có thể làm, nhiều nhất thì cũng chỉ là giúp đỡ một chút điều này không xét đến đúng hay sai. Chỉ có điều những người trong cuộc chỉ có thể làm vậy.



Nhưng bất kể là như thế nào, trong lòng của Ninh Nghị nhiều ít vẫn có chút lo lắng.



Sự phát triển của Võ triều và Tống triều có điểm tương tự, nếu như trước đây hắn không hề chú ý đến sự chân thật của lịch sử nhiều lắm, điều này hết thảy đều có liên quan đến tính cách thực tế ở kiếp trước của hắn.



Đối với hắn, sở dĩ nói lịch sử có điểm chung với câu chuyện xưa, chỉ là vì lịch sử thì đã xảy ra trên thực tế, nên sức thuyết phục của nó với người ta cao hơn một chút. Nhưng xét đến cùng, cho dù là lịch sử hay là chuyện xưa thì cũng đều có tính chân thực của nó. Trong đó ẩn chứa những bài học kinh nghiệm, là một quá trình phản chiếu bản thân và ký thác của tiền nhân. Nhưng trong một xã hội mạnh mẽ ở hậu thế, người không phân định rõ và năng lực tự suy nghĩ của bản thân đâu đâu cũng có,đôi khi họ tin cái gọi là sự thật của lịch sử, nhưng lại không hề dựa vào sự thật lịch sử để tự đối chiếu bản thân, đại bộ phận mọi người chỉ lấy sự chân thực để đi đối chiếu người khác, thu được chút cảm giác ưu việt, nhưng lại chưa bao giờ phát hiện ra bản thân giống y chang nhiều câu chuyện ngớ ngẩn trong lịch sử.



Khi mà mọi người một mặt thì lôi ra cái gọi là sự ngu xuẩn của tiền nhân để đùa cợt, công khai lên án sự tàn bạo của kẻ thù, chứ không hề thấy sự ngu xuẩn và bất lực của bản thân, thậm chí có lúc còn có hành vi phá hoại các quy tắc, đục rỗng quốc gia, những sự thật lịch sử này liền trở nên không đáng một đồng. Nếu những lịch sử này còn khiến người ta đạt được một cảm giác ưu việt là " Ta biết được rất nhiều thứ" nên có thể đùa cợt kẻ khác, vậy thì đối với xã hội, nó mang một ý nghĩ là đi trái lại với giá trị của xã hội.



Cũng vì nhận thức đó, mà Ninh Nghị có chút khinh miệt đối với tính chân thực của lịch sử, từ trước đến nay hắn cho rằng theo đuổi tính chân thật của lịch sử, chi bằng chúng ta theo đuổi những ý nghĩa giáo dục của ngụ ngôn, ít nhất ngụ ngôn có thể thức tỉnh, có thể nói cho độc giả biết, cái này là đúng, cái kia là sai. Nhưng cũng bởi vì thói quen đó, tạm thời hắn rất khoa nhận định được sự phát triển của toàn bộ cục diện. Tống triều có Hữu Tĩnh Khang Sỉ, liệu Võ triều có thể có hay không thì thật sự là khó nói.



Đương nhiên, vào lúc này, chiêu hàng Trương Giác đúng là một nước cờ tốt để có thể gia tăng thực lực, điều đó không cần nghĩ nhiều. Còn về vấn đề giá cả lương thực lâm vào khủng hoảng mà hiện giờ đang được rất nhiều người trong tướng phủ quan tâm, Ninh Nghị bên này đương nhiên là không có ý xem thường, nhưng hơn một tháng trước khi bắt đầu chuẩn bị, đối với chi tiết cụ thể của chuyện này, Ninh Nghị cũng không có quan tâm nhiều lắm. Bởi vì có rất nhiều người có thể rõ ràng đang sống mà bị chết đói trong tình cảnh này.


Lát sau nàng đã nằm trên đùi của hắn, nâng quyển sách lên và nhìn. Ninh Nghị cảm nhận được sự yên lặng của mùa thu, hắn nhìn xung quanh không thấy ai, sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực nàng. Nàng cũng không phản kháng, chỉ có điều nàng lại tiếp tục xem sách.



- Thật ra ta cảm thấy chỗ này có hơi nhỏ. Nàng nói nếu phía trước là cái hồ thật rộng thì tốt biết baoa



Ninh Nghị nhìn về phía tường của lâm viên rồi nói.



- Thiếp đã ở bên hồ rồi. Chỉ là tâm của Lập Hằng chàng còn chưa tĩnh



- Thật không?



Ninh Nghị mấp máy miệng:



- Đúng rồi, Cẩm Nhi đâu rồi?



- Đi ra ngoài rồi



- Sao?



- À



Bỗng nhiên như ý thức được điều gì, trên mặt của Vân Trúc lộ ra nét tươi cười, một lát nàng híp mắt lại như thể che mặt, hạ giọng nói:



- Không có



- Vậy rốt cuộc là có hay không?



Bên hồ nước, trong sắc thu, Ninh Nghị mỉm cười, một lát, hắn bỗng ôm lấy Vân Trúc dìu nàng đứng dậy, đi về phía phòng nhỏ. Với bộ quần áo màu trắng, Vân Trúc cũng bước theo, đồng thời dựa người vào hắn.



Từ lúc hai người quen biết đến hiểu nhau, đến cái lần đầu tiên mà Vân Trúc trao thân cho hắn, và ngay cả đến lúc này, chuyện hai người thân mật với nhau không còn coi là chuyện gì lớn rồi. Dù sao trong những năm tháng này, những chuyện mà để con người ta giải trí cũng không có nhiều.