Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 590 : Lời sấm như mê, tuyết rơi lặng lẽ (thượng)
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Từ khi cắm rễ tại Biện Lương, bắt đầu mở rộng Trúc Ký, tình hình cuộc sống của Ninh Nghị so với lúc ở Giang Ninh có rất nhiều thay đổi.
Mặc dù đã trải qua rất nhiều chông gai từ cuộc sống tiền kiếp, nhưng tính tình của hắn vẫn chẳng hề có gì là biến đổi cả, vẫn trong khuynh hướng thích sự yên tĩnh, không thích ồn ào. Tuy nhiên sau khi Trúc Ký khai trương, mức độ hắn bị cuốn vào vòng tròn của xã giao trong cuộc sống hàng ngày càng ngày càng mở rộng, như là kết giao bạn bè trong lĩnh vực kinh doanh, rồi thi thoảng tụ tập ngâm thơ. Trong nửa năm Cảnh Hàn thứ mười một, Iần tụ hội nào hắn cũng sẽ tới tham gia một chút, cũng thăm dò một chút. Bởi vậy, sau khi việc giúp nạn thiên tai xảy ra, ngoại trừ gia tộc quyền thế, bạn bè trên phương diện làm ăn không biết ra, ngẫu nhiên cũng sẽ có tài tử học sĩ tự xưng là "bằng hữu" đến khuyên bảo hắn. Những người này, Ninh Nghị cũng lười muốn gặp, chỉ uyển chuyển từ chối.
Một nhân sĩ thành công có thể có rất nhiều tư chất đặc biệt, nhưng tuyệt đối không bao gồm "tai mềm" có thể nghe những lời thị phi chê bai mình. Có một số người được xưng là khiêm tốn tiếp nhận những góp ý về mình, phân tích đúng sai, dựa vào đó mà hiểu rõ về ý nghĩ của đối phương, nếu cảm thấy cũng có đạo lý thì tiếp nhận, còn nếu cảm thấy đối phương là kẻ ngu ngốc thì cũng tuyệt nhiên không bao giờ để lộ ra mặt, lúc nào cũng có thể cười ha hả, đưa ra những lời cảm tạ, như vậy chính là người khiêm tốn rồi. Về phần cảm thấy bất luận người ta nói gì mình cũng đều thấy rằng họ rất có thiện ý, có đạo lý, vậy không gọi là khiêm tốn mà chỉ là tam quan của bản thân không ổn, đương nhiên, thường thường ý tốt đều phù hợp, nhưng ý tốt, nông cạn và ngu xuẩn, giữa ba cái này đôi khi ủy cũng có ý nghĩa giống nhau.
Đối với Ninh Nghị mà nói, hễ người bình thường vừa mới mở miệng ra nói là hắn có thể nhìn thấu được ý nghĩ, kiến nghị của đối phương sâu xa hay giả bộ thiện ý, đối với hắn không hề có ý nghĩa gì, đại đa số thời gian hắn sẽ chỉ tiếp đón qua loa, nếu cần thiết, thậm chí hắn sẽ tỏ ra cũng có thái độ thiện chí như đối phương để đưa đối phương đến một cách suy nghĩ hoàn toàn khác biệt. Đương nhiên, những kẻ cần phải dùng biện pháp như vậy không nhiều, song ngày hôm qua trong lúc cùng Văn Nhân Bất Nhị tiếp đón một người thì hắn đã phải dùng tới biện pháp này rồi.
Lúc trước vì muốn giúp cứu nạn thiên tai, hắn vốn định mời Sư Sư cô nương ra tay trợ giúp bằng cách đi thuyết phục cổ động một số người, nhưng sau này vì mọi người cũng đều bận cả, bản thân hắn cũng không có nhiều thời gian rảnh, có nhiều việc cần phải suy tính nên phía bên Sư Sư cô nương cũng bị trì hoãn.
Ngày hôm qua Văn Nhân Bất Nhị mang tin tức về Tả Kế Lan tới, Ninh Nghị thầm nghĩ rằng có thể tìm nàng làm thuyết khách. Lý Sư Sư cô nương là người có cá tính, nàng có khát vọng chân thành, lại hiểu biết thức thời, thuộc mẫu người mà ta có một thỉnh cầu hơi khó khăn với người, đối phương sẽ tự chủ động trợ giúp. Kiểu tính cách như vậy một mặt hình thành nên từ sự chân thành cảm thông cho người khác, một mặt khác vẫn giữ được sự tỉnh táo giữ khoảng cách cần thiết.
- Song ta cảm thấy, Lý Sư Sư cô nương lại chủ động muốn qua đây đấy, không phải vì Tả Kế Lan, cũng khẳng định rằng không phải Tả Kế Lan mời nàng ấy đến
Giờ ăn trưa, Văn Nhân Bất Nhị cầm một chiếc đũa và nói ra việc này:
- Dù sao ngày hôm qua Lý Sư Sư cô nương không hé nửa lời về việc của y
- Thời gian trước đây ta bận quá, bây giờ đột nhiên cô ấy lại nói có việc muốn đến tìm ta. Kiểu này hẳn là đang vướng vào việc gì đó rất khó khăn đây. Song Lý Sư Sư cô nương là người thức thời, nàng đi chuyến này cũng có nhiều khả năng là Lý Uẩn để cho nàng đi
Ninh Nghị nói xong, Văn Nhân Bất Nhị gật gật đầu, tay chỉ lên không trung khuơ khuơ nói:
- Đã có kẻ tới tìm Lý Uẩn, Lý Uẩn không muốn đích thân tới bàn chuyện với ngươi do đó phó thác cho Lý Sư Sư cô nương tới. Như vậy, Lý Ma Ma này xem ra cũng hiểu rất rõ về tính cách của ngươi rồi
- Điều này nói rõ là bà ấy không muốn xé rách da mặt với ta, chỉ là đã nhận sự nhờ vả của người khác cho nên cũng chỉ muốn đến nhắc nhở ta mà thôi
Ninh Nghị cười rồi lắc lắc đầu nói:
- Như vậy là vẫn còn may đấy, những người khác còn xé rách da mặt, hợp tác cùng với Phàn Lâu, có lẽ vẫn đang tiếp tục thực hiện đấy
- Vậy ngươi chuẩn bị tiếp lấy lệ ư?
- Nước tới đất ngăn, để ta xem xem có thể thuyết phục Lý Sư Sư được không
- Ta phát hiện khi Lập Hằng ngươi nói tới Lý Sư Sư cô nương thì luôn luôn kéo cả họ người ta vào, dường như giữa các ngươi vẫn có ngăn cách
- Tuy là quen biết nhau từ thời còn nhỏ tuổi, nhưng trong xã hội này chung quy vẫn coi trọng lợi ích quyền thế, Lý Sư Sư cô nương là một người bạn cũng rất chân thành, song giữ một khoảng cách là tốt nhất. Nàng hiện giờ là một hoa khôi, sau này cũng phải đi lấy chồng, lúc đó có thể kết bạn được nữa hay không còn chưa biết? Lùi một bước mà nói, chẳng lẽ còn có thể lấy được nàng hay sao?
Văn Nhân Bất Nhị nghĩ một hồi rồi nói:
- Haiz, Sư Sư cô nương quả thực rất xinh đẹp
- Xem ra Văn Nhân huynh cũng có cảm tình với cô ấy đấy nhỉ
- Xinh đẹp này, lại khí chất nữa, nàng lại là đệ nhất hoa khôi ở Thành Biện Lương này, điều này không phải là rất hợp lý hay sao
- Á à, muốn lấy cô ấy hả
- Ha ha, nhà ta đã có bà vợ hung hãn rồi, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa, tốt nhất là thôi đi. Nhưng Lập Hằng ngươi có thể nha
Hiện tại ta đã có bốn cô rồi, ta cũng muốn sống thêm vài năm nữa mà.
Hai người đều cười lớn, Ninh Nghị nghĩ bây giờ đã bốn cô, lại còn thêm Hồng Đề và Tây Qua, tất cả là sáu rồi, vốn ban đầu hắn cũng không muốn làm kẻ lãng tử đa tình, nhưng giờ thì lại trở thành như thế rồi. Nam nhân đúng là không thể quản được bản thân.... Nghĩ là như vậy, hắn không khỏi chép miệng thở dài một tiếng.
Học trò, trợ lý của Tần Tự Nguyên phần lớn đều là Thất Khiếu Linh Lung Tâm, từ người cho đến việc lúc nào nhìn cũng rất chuẩn. Ngày bình thường thì nói chuyện phiếm, dự đoán tình hình thế tục thì chuẩn xác. Lúc này Ninh Nghị và Văn Nhân Bất Nghị đã nói chuyện phiếm được một hồi rồi, cũng đại khái là đã bố trí xong việc những điều cần nói khi Sư Sư cô nương tới. Song sau khi Sư Sư cô nương đến, hai người đã trò chuyện đến tận chiều, Ninh Nghị mới phát hiện bản thân đối với việc này đã sai lầm rồi.
Ăn trưa xong chưa được bao lâu thì Sư Sư đến. Trong Tướng Phủ có một viện tử dành để tiếp khách, viện tử không rộng lắm, nhưng cũng có những hòn non bộ nho nhỏ, hoa, cây, do mùa đông đã đến nên phần lớn hoa cũng đã tàn rồi. Sau khi hàn huyên được một hồi, Sư Sư đưa ra vấn đề trước, nói là hai ngày trước nàng có tiếp đãi một vài thanh niên trẻ tuổi, từ chỗ của họ mà nghe được tình hình về những khu vực gặp thiên tai. Ninh Nghị suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Vu gia à, thật ra ta còn nhớ. Sau khi bàn chuyện làm ăn buôn bán xong hắn sáng nay họ đã khởi hành rồi. Mấy người đó đi một chuyến tới tìm ta nhưng ta lại đang ở Tướng Phủ, vì vậy là Đàn Nhi đã tiếp đãi bọn họ
- Vậy tình hình tại các khu vực gặp tai ương hiện nay như thế nào?
- Không được tốt cho lắm
Ninh Nghị do dự một chút mới vừa mở miệng cười nói.
- Đã tận tình dốc toàn lực trên mọi phương diện rồi, chúng ta hiện nay chỉ có thể duy trì để giá lương thực thực phẩm không bị sụp đổ, thời tiết trở lạnh rồi, hiện tại đã bắt đầu có người chết. Nhưng thật sự bùng nổ là khi có trận tuyết đầu tiên, chúng ta đều đã chuẩn bị hết rồi
- Những thương nhân đang thu gom lương thực kia
Chu Đồng nhíu nhíu mày:
- Đợi khi nào ngươi không làm phỉ thì ta sẽ dạy cho ngươi
- Ta cũng hết cách, Chu anh hùng, ta cũng hết cách, lão nhìn đi
- ... Đợi ngày nào đó người tìm ra biện pháp thì ta sẽ dạy cho ngươi
Đoàn người đi ra cửa sơn trại, sau khi đi ra ngoài, Chu Đồng buông Bành Đại Hổ ra, nói câu này. Đợi bóng của ba người đã biến mất trong bóng đêm, Bành Đại Hổ ở đằng sau cung kính hành một lễ. Huynh đệ trong trại xông lên:
- Đại ca, có đuổi theo không, hiện tại chúng ta nhiều người...
Bị Bành Đại Hổ đẩy ra.
- Đuổi? Các ngươi muốn làm gì? Có biết đó là ai không? Đó là Chu Đồng Chu anh hùng, thiên hạ đệ nhất nhân đấy. Người ta hành hiệp trượng nghĩa, vì cứu người mà tới đây, chúng ta không đáng bị cướp sao! Mẹ nhà ngươi, đây là việc tốt! Không nhớ Chu anh hùng nói gì sao? Nhanh đi điểm lương thực chuẩn bị chuyên chở ra ngoài, nói cho các ngươi biết, hai trăm mười sáu thạch phải đủ, nếu thiếu ta sẽ nhét lương thực vào miệng các ngươi...
Gió núi gào thét, trong bóng tối, Chu Đồng, Phúc Lộc, Tả Văn Anh đi giữa loạn thạch. Đi được một lúc mới nghe Tả Văn Anh nói:
- Lại thêm hơn hai trăm thạch nữa
Phúc Lộc nói:
- Có thể cứu sống thêm được người rồi
Trong lời nói toát lên sự nhẹ nhõm.
Chu Đồng thở dài:
- Đáng tiếc... Ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp này để cứu người...
Tuy rằng nói như thế, nhưng tiếng thở dài cũng không lộ vẻ nặng trĩu nữa. Hơn hai trăm thạch, có thêm bao giờ cũng luôn tốt.
Sau khi thiếu lương thực, đây cũng không phải là trại duy nhất mà họ đến. Chu Đồng võ nghệ cao cường, đối với giúp nạn thiên ta, dù sao lão cũng không có biện pháp cụ thể gì, lão lại không thể đi giết tham quan, giết nhà giàu để thu thập lương thực, cuối cùng nghĩ đến cũng chỉ có biện pháp này. Gần hai tháng nay ba người theo từ tây lộ Hà Bắc đánh tới Hà Đông lộ, xuống tay với những trại tử chừng hai ba trăm người. Ba người võ nghệ tuyệt cao, nhưng muốn tàn sát với bất kỳ sơn trại nào đương nhiên không thể, chỉ có thể đêm khuya đi vào bắt chủ trại, sau đó uy hiếp đối phương giữ lại lương thực qua mùa đông, còn lại thì phải phát ra toàn bộ.
Những người trong trại này không ai không dám đáp ứng, không nghe theo không chừng vài đêm sau lão nhân này lại lẻn vào bắt người thì sao.
Tuy Chu Đồng không biết những đại quan cấp bậc như Tần Tự Nguyên nhưng quan hệ trên giang hồ không ít, lão lẻn vào, lấy lương thực đi, chắc chắn không ít bằng hữu giang hồ hay tin sẽ đến hỗ trợ cứu tế. Trong khoảng thời gian gần đây, Chu Đồng cũng thấy Trúc Ký phát động thương nhân vận chuyển lương thực đến các khu vực thiên tai, lão vốn cũng không hiểu những việc này, sau đó lại thấy những người đó làm đến khí thế ngất trời, không chỉ bán không, còn ra sức phát cháo miễn phí. Khi hai người Phúc Lộc và Tả Văn Anh nghe ngóng xong đã quay về kể lại những đạo lý tuyên truyền của nhân viên Trúc Ký, làm cho lão suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng thừa nhận:
- Ninh Lập Hằng không tệ chút nào
Khi đi qua một thành thị, thấy thương nhân bán lương thực phát sinh xung đột với nhà giàu địa phương, lão còn từng ra tay giúp đỡ, đuổi hết thảy tôi tớ của những nhà giàu đó đi, còn đem lương thực bên chỗ lão phát miễn phí để cứu tế.
Trên đường đi, ba chủ tớ từng nói đến chuyện cứu người phụ cận. Trong lúc đó, Chu Đồng dừng bước vươn bàn tay ra, Phúc Lộc và Tả Văn Anh cũng dừng lại, ngẩng lên nhìn trời.
Một chút hơi lạnh trong lòng bàn tay tức thì trôi qua.
...
Thượng tuần tháng 11, sáng sớm, đội tàu chạy trên hà đạo, Sư Sư mơ màng tỉnh dậy, mở cửa sổ nhìn ra cảnh sắc màu xám chì dọc hà đạo.
Trên thuyền lớn dẫn đầu của đội tàu này không chỉ có Sư Sư, còn có vài công tử văn nhân trong kinh thành và vài ba tỷ muội thanh lâu, bởi vì đều là tài nữ, thanh quan, các nàng cũng không đến mức bị người khác khinh thường, ngược lại, hành trình lần này cũng được coi là một chuyến đi nhàn nhã.
Những văn nhân công tử rời khỏi kinh thành này phần lớn là gia cảnh giàu có, tài hoa cũng có. Lần này bắc tiến giúp nạn thiên tai, cả trai gái ở chung lẫn lộn, mỗi ngày một tiết mục, cũng được coi là sống phóng túng. Hoặc là xem người nào đó hào hứng biểu diễn, hoặc là tụ tập cùng nhau trò chuyện, đánh trúc bài, song lục, toàn bộ không khí cũng được coi là vui vẻ thoải mái. Đối với những thứ này không ai có thể chỉ trích, thậm chí chỉ sợ ngay cả Ninh Nghị cũng tán dương họ, chỉ có bản thân Sư Sư hoặc nhiều hoặc ít trong lòng có chút áp lực và cảm thấy cấp bách, cảm giác này khiến nàng mỗi ngày đều dậy thật sớm.
,Tuy nhiên, cũng có lúc có người còn thức sớm hơn nàng đấy. Trời đã sáng, bọn người hầu dưới boong thuyền đã quét tước dọn dẹp đâu vào đấy rồi. Ban đêm Sư Sư mơ hồ nghe bên ngoài dường như là có mưa, lúc này nhìn quả nhiên là trên boong thuyền ẩm ướt.
Nàng mặc quần áo đi ra ngoài, boong thuyền trên mũi tàu bất ngờ vô cùng lạnh, không khí biến thành mà trắng. Sư Sư siết chặt y phục, bất chợt nàng nhìn thấy gì đó, khẽ run rẩy vươn tay ra.
Trong nháy mắt nàng đã hiểu, tối hôm qua không phải là mưa.
Đêm muộn đã có hai trận tuyết rơi xuống.
Đội tàu chạy nhanh về phía trước, sông lớn trải rộng trước mắt, rừng và đồi núi ở hai bên sông mở rộng ra, tuyết lớn như lông ngỗng màu trắng chạm trên bàn tay mảnh mai của nàng, hóa thành giọt nước ẩm ướt. Trên bầu trời phía trước, trên sông lớn, giữa núi rừng, tuyết lớn như lông ngỗng từ trên trời giáng xuống che phủ tầm nhìn.
Nước mắt chảy ra, nàng dùng tay che miệng lại.
Trong vòng ba ngày sau đó, Hoài Nam, Kinh Hồ và những nơi khác lần lượt đều có tuyết lớn, Ninh Nghị trong kinh thành cũng đã biết tin tức. Đây là việc hắn sớm đã dự đoán trước rồi.
Đợi cho từng đợt tuyết trắng trải rộng khắp thiên địa thì đó cũng là lúc một đợt gió tanh mưa máu sẽ tới....