Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 592 : Lời sấm như mê, tuyết rơi lặng lẽ (hạ)
Ngày đăng: 15:01 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Lúc trước trong việc cứu trợ nạn dân, nếu phạm vi gặp nạn không lớn, mà quan viên cứu trợ thiên tai lại kiên quyết thì quan phủ sẽ áp dụng một số biện pháp quyết liệt và có phần ganh đua. Đó chính là đến những nhà giàu khuyên bảo cưỡng ép, có kẻ nào không nghe thì giết luôn cả nhà, nếu như vậy ít nhiều cũng có thể ngăn được giá lương thực tăng lên. Mà quan tốt có được thủ đoạn và quyết đoán, không sợ sau này bị trả thù như vậy, thường được người ta coi là ác quan.
Hiện giờ việc phát động cứu nạn thiên tai mới bắt đầu, Tần Tự Nguyên cũng đã từng ra quyết định như vậy, muốn cứu thêm được càng nhiều người càng tốt. Nhưng lão cũng hiểu rõ quy mô tăng lên của giá lương thực lần này, chỉ sợ là dựa vào mấy biện pháp này chỉ như muối bỏ bể, khó mà làm nên chuyện. Mà nếu đã dùng hết mọi cách, lại chưa thể hoàn thành việc cứu giúp các nạn dân, cho dù lão có là Tể tướng cũng không được yên. Bởi vì suy xét và cân nhắc như vậy nên lão mới thứ dùng đến cái nhìn của Ninh Nghị.
Nhưng chuyện này không có nghĩa là lực lượng của Hữu tướng phủ không hề có động tĩnh gì.
Các phú hộ lần này tham gia đầu cơ lương thực như Tề gia, Tả gia, Thái gia trên cơ bản đều có thể đối đầu trực diện với Tần Tự Nguyên. Bề ngoài thì Tần Tự Nguyên cũng không thể trực tiếp xé rách da mặt với nhiều người như vậy, bởi vì không ai dám đồng thời đắc tội với nhiều đối thủ như vậy. Nhưng việc cứu nạn thiên tai và kiếm tiền lại là những hành động ngầm phía dưới, cho dù không động được đến đám nhà giàu đó nhưng với một vài hộ nhỏ hơn, tướng phủ vẫn động tới được đấy.
Trước khi tuyết rơi, đám người Ninh Nghị vẫn rất hạn chế sử dụng sức mạnh này, trừ một chút để kích động dân loạn hay trực tiếp động thủ với vài tên quan những người còn lại thì đi thuyết phục khắp nơi, để bọn họ im lặng tiếp tục quan sát, ngầm đưa ra một tuyên bố:
- Chúng ta lần này rất kiên quyết, ngươi cứ chờ mà xem
Đợi cho đến thời khắc tuyết bắt đầu rơi, mọi chuyện đều được tiến hành. Các quan viên đã thu thập thông tin của các tiểu địa chủ nhỏ và trung đầu cơ lương thực, chỉ ra lệnh một cái là lập tức đánh thẳng đến cửa, thẩm tra phán tội, đối với những tội nghiêm trọng nhất, Tướng phủ đã được Hoàng đế cho phép, không cần đợi sau thu mà lập tức trảm quyết. Sự khởi đầu này chính là giết một vài hộ đầu cơ cho đám tiểu thương nhìn vào.
Trong kinh thành, những thủ đoạn này của Tần Tự Nguyên đã được Chu Triết cho phép. Theo việc bắt người, hạ ngục, chém đầu, một lượng lớn lương thực vốn đang nằm im được tung vào thị trường, việc phát cháo cứu giúp nạn dân cũng được thực hiện lên đến cao trào, vào giờ khắc khi tuyết lớn bắt đầu rơi này, đám phú hộ cũng vì vậy mà có những hành động phản kích lại.
Những nhà giàu có dã tâm lập tức nuốt hết số lượng thực được đưa vào thị trường, những hộ có quan hệ thì dùng đủ mọi biện pháp cắt đứt đầu mối cung cấp gạo. Đối với việc phát cháo miễn phí của quan phủ, bọn chúng có ý đồ làm náo loạn, có mấy chỗ thậm chí còn phóng hỏa kho chứa lúa gạo. Xung đột giữa đám nhà giàu đầu cơ lương thực với những thương nhân từ vùng khác đến từ từ trở nên kịch liệt, việc trị an ở những khu vực gặp thiên tai cũng giảm xuống rất nhiều.
Bởi vì trận tuyết giáng xuống và trị an kém đi, phần lớn các lái buôn từ nơi khác đến lựa chọn rời đi. Một bộ phận người mặc dù tràn đầy nhiệt huyết, nhưng sau khi ý thức được sự thật lạnh như băng thì cũng không ở lại, chỉ có một số ít những người trẻ tuổi ở lại, hơn nữa lại càng thêm đoàn kết. Việc vận chuyển lưu thông lương thực trở nên gian nan, điều này cũng có nghĩa tổng số lượng thực ở khu vực bị thiên tai chỉ có bấy nhiêu thôi. Nhưng sau một hồi tranh đấu quyết liệt, tâm lý của một bộ phận tiểu thương nhanh chóng sụp đổ, bọn họ bắt đầu bán ra lương thực, xu hướng như vậy càng ngày càng lớn dần.
Đây là những chuyện đấu đá rất bình thường ở những vùng bị nạn, còn những thủ đoạn hung hiểm quyết định đại cục thật sự lại nằm ở triều đình.
Lời ra tiếng lại công kích giữa hai vị Tể tướng ngày càng kịch liệt. Gần như ngày nào có tấu chương sổ sách được gửi đến, chúng không nhằm vào Lý Cương và Tần Tự Nguyên, mà là nhằm vào quan viên làm việc dưới trướng hai người này, nhất là những quan viên hiện đang phụ trách việc cứu nạn thiên tai đều bị chỉ trích nhiều nhất. Hoàng đế Chu Triết tuy không dẹp yên được những phiền toái này, nhưng trên cơ bản y vẫn ủng hộ phía Tể tướng cứu nạn thiên tai. Làm Hoàng đế, y đương nhiên là nhìn rõ thế cục hiện tại, chỉ có một số bản tấu có chứng cứ vô cùng xác thực, y mới đành đứng ra hạ lệnh nghiêm tra, bãi miễn.
- Thả lỏng, thả lỏng, Tần tướng hãy thả lỏng, mọi chuyện đã có chúng tôi. Thả lỏng, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đều có thể xử lý được, hít thật sâu, làm giống như tôi nào
Hắn vừa nói vừa nhận lấy tờ giấy trong tay Tần Tự Nguyên, xem qua một lượt, đột nhiên xiết chặt lại, môi giật giật, cũng không nói được gì, chỉ cắn răng nói:
- Hô hừm
Từ đại phu trong tướng phủ gần như chạy như bay đến, liếc nhìn Tần Tự Nguyên một cái, nói:
- Các ngươi đi ra ngoài
Rồi lấy ngân châm ra bắt đầu đâm vào. Kỷ Khôn lui ra phía sau hai bước, Ninh Nghị lôi y ra khỏi thư phòng, đưa tờ giấy cho y, Kỷ Khôn cầm lấy đọc, Văn Nhân Bất Nhị cũng đi đến.
Không ai nói câu nào, bởi vì như vậy sẽ quấy rầy người trong phòng.
Trong tháng mười một, bên ngoài Nhạn Môn quan, Trương Giác và Hoàn Nhan Đồ Mẫu đánh ba trận, hai trận đầu thất bại, đến trận thứ ba thì chuyển bại thành thắng, đẩy lui đại quân của Hoàn Nhan Đồ Mẫu. Sau đó người Kim thay con trai thứ hai của A Cốt Đả là Hoàn Nhan Tông Vọng lĩnh quân, đánh cho Trương Giác đại bại ngoài thành Nam Kinh, Hoàn Nhan Tông Vọng hiện nay là tướng quân mạnh nhất của người Kim, Trương Giác tự biết không địch lại được, suất quân lui về phía Nam vào Yến Kinh. Lúc này người trấn thủ Yến Kinh là Thường Thắng quân của Quách Dược Sư và Tuyên Phủ Vương An Trung. Hoàn Nhan Tông Vọng lĩnh quân tiến về phía nam, nhưng do đang mùa đông nên không thể công thành. Quách Dược Sư chủ trương cố gắng giữ thành, lại không biết lúc đó Vương An Trung đã nhận được một lệnh từ kinh thành.
Vương An Trung để cho Trương Giác tránh đi, khi Hoàn Nhan Tông Vọng yêu cầu thì luôn nói là không có người này. Hoàn Nhan Tông Vọng lại càng nôn nóng đòi người, tỏ thái độ nếu Vũ triệu không giao người ra thì sẽ khai chiến với Vũ triều. Vương An Trung lúc này liền giết một người có tướng mạo khá giống Trương Giác, giao ra thủ cấp. Nhưng mà những người Kim biết mặt Trương Giác đều nhìn ra không phải đầu của Trương Giác. Một lần nữa dưới áp lực của người Kim, Vương An Trung đành mang Trương Giác ra quở trách, chỉ trích y đã gây ra mối xung đột giữa Vũ triều và người Kim. Trương Giác mắng to rằng Vũ triều không biết dùng người. Sau đó Vương An Trung giết Trương Giác, lấy đầu giao cho Hoàn Nhan Tông Vọng.
Người Kim rốt cuộc cũng lui binh.
Năm ngọn đèn tiễn đưa năm cũ treo cao trên cổng thành. Trong thành Biện Lương vẫn phồn hoa như trước, chỉ có gió đêm mùa đông thổi xào xạc, trời dân lạnh, người đi lại trong sân đều trầm mặc không nói gì. Không lâu sau đó, Ninh Nghị đi đến bên ngoài viện, đánh một quyền về phía cây đại thụ, ầm một cái, thân cây lay động, vỏ cây vỡ toác ra.
Mùa đông năm Cảnh Hàn Vũ triều thứ mười một, có biết bao nhiêu người nỗ lực muốn làm nên chút chuyện cho quốc gia, nhưng cuối cùng lại có rất nhiều người đã phá vỡ thành quả đó.