Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 600 : Thế gian bộn bề, xấu xa dơ bẩn

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Đúng như Chu Đồng dự đoán, trong lục lâm, người tốt kẻ xấu, cái họ thực sự để ý chẳng qua là sĩ diện, cách nói này quả nhiên không sai đối với một số người, với Chu Đồng cũng không phải là ngoại lệ.



Là thánh giả võ đạo hơn bảy mươi tuổi, cách làm người của lão, không có quá nhiều điều có thể xoi mói. Vì chuyện cứu nạn thiên tai, trong vòng mấy tháng lão đã liên tục đặt chân lên hơn trăm sơn trại tặc phỉ, nghe ngóng tin tức của Ninh Nghị, rồi lại lấy cái thân già này lặn lội ngàn dặm tới đây. Chỉ cần thiện tâm, làm việc hợp với đạo nghĩa, cho dù không được báo đáp, người trong cuộc không biết, lão cũng không để tâm mà vẫn tận lực xả thân vì chuyện đó, thậm chí cho dù phải trả giá nhiều hơn nữa.



Những năm gần đây, lão được người ta tôn xưng là thiên hạ đệ nhất nhân. Tuy có thể trong lòng chưa thực sự quan tâm cái hư danh đó, nhưng mỗi lần tới một chỗ nào đó, lão tất sẽ được người ta cung kính đối đãi, nếu lão đưa ra ý kiến gì, người khác tất cũng sẽ xem trọng. Thậm chí, dạng đệ tử như Nghiêm Hoán này - tuy chưa chắc đã thông minh - nhưng lại bởi sự xuất hiện của lão mà được khích lệ, dám đánh cược tính mạng của cả nhà.



Mà lần này lão xuôi nam, tuy Ninh Nghị vẫn tỏ thái độ cung kính với lão, nhưng trên thực tế cũng không quá nể mặt lão - hai bên có hai lần chạm trán đều trong tình huống như này - Chu Đồng cũng không vì thế mà ghi hận trong lòng, nhưng lão cũng không thể mặt mày rạng rỡ đi đón tiếp cái mông lạnh của tên tiểu bối đó, thế nên ngày thứ hai khi lão làm xong chuyện mà lão cảm thấy nên làm - để lại trận pháp đã được cải tiến - liền thẳng thắn cáo từ rời đi.



Khi Điền Đông Hán đem mấy tờ giấy ghi chép cải tiến trận pháp cho Ninh Nghị, trong lòng Ninh Nghị ít nhiều cũng có chút cảm kích. Chẳng qua, vào lúc này, tâm tư của hắn không đặt vào chuyện ấy nữa, uy hiếp và trả thù trong trung tâm huyện thành nhỏ bé này sau khi bùng nổ cũng đã nhanh chóng kết thúc, tiếp theo hắn dự định hồi kinh, sau đó lập tức khởi hành bắc thượng. Hôn lễ lần này gặp một chút náo sự, đã làm cho sự tình chậm hơn so với kế hoạch ban đầu - hắn vốn đã gửi một bức thư cho Hồng Đề, báo cho nàng biết tin hắn chuẩn bị đi Lữ Lương. Bây giờ cũng không biết liệu nàng có vì chờ quá lâu mà sốt ruột không.



Từ sau khi tìm hiểu và biết được những sự tình về bộ tộc Khất Nhan, Bột Nhi Chỉ Cân Thiết Mộc Chân, rất nhiều kế hoạch đang tiếp tục được tiến hành. Còn đối với Ninh Nghị mà nói, trong tình hình có rất nhiều tin tức còn chưa được rõ ràng, thì cái đích của những kế hoạch này cũng khó có thể đoán định được: Kẻ địch phải đối mặt trong tương lai là ai, ít nhất là cần phải đảm bảo có thể tự bảo vệ được bản thân. Vậy cao nhất là phải làm được gì, bởi lực lượng của kẻ địch không thể đoán định trước nên những chuyện cần phải đối phó không có cách nào nhận định được, vậy thì mục tiêu thấp nhất là tự bảo vệ rốt cuộc phải tính đến bước nào, cũng khó có thể tính toán được.



Mục tiêu của mọi chuyện đều không rõ ràng, kế hoạch có thể không có giới hạn. Cũng chính vì vậy, tiếp theo có bao nhiêu thời gian, căn bản đều không đủ, cho dù không còn nhân sự, thì công việc vẫn phải tiến hành gấp rút, giành giật từng giây. Mà cho dù áp lực như vậy, hắn cũng không cam tâm từ bỏ gia đình hay những người mình quan tâm. Giống như khoảng thời gian ở kinh thành, hắn vẫn cùng vợ con bạn hữu vượt qua.



Cũng may bây giờ hắn không phải là kẻ mới lập nghiệp còn đang từ từ mò mẫn, cho dù tâm trạng có căng thẳng cỡ nào thì trong tay hắn vẫn có thể đưa ra mấy chục đường đi: sự phát triển của Trúc Kí, huấn luyện hộ vệ, khống chế phương diện tuyên truyền, thuyết thư, nghiên cứu phát triển sản phẩm mới. Kế hoạch vận dụng hỏa dược, đưa vào hoạt động tại Lữ Lương, quan tâm đến Miêu Cương... Sau khi chắc chắn những điều đang nghĩ trong lòng, những việc liên quan đến kế hoạch này đều đang phát triển nhanh chóng.



Tuy rằng một số việc vẫn nằm trong giai đoạn nền móng, chưa thấy được tác dụng, nhưng nếu nhìn từ sau ra trước, thì từ tháng hai năm nay, những kế hoạch, hạng mục trong tay Ninh Nghị đã phát triển với tốc độ điên cuồng, đặc biệt là việc phát triển và vận dụng thuốc nổ, trong thời gian này hắn lựa chọn mấy mươi phương hướng phát triển bao gồm địa lôi, hỏa lân... để công nhân trong xưởng tiến hành thử nghiệm.



Do những người thợ này phần lớn đều không phải là nhân tài gì, thế nên năng lực cá nhân cũng có hạn, ngay cả khi có Ninh gia dẫn dắt thì rất nhiều hạng mục khi mới bắt đầu đều có vấn đề. Những hạng mục trong tay Ninh Nghị chẳng khác nào treo lên ngọn dây cáp vậy, nhưng không lâu sau đó người ta sẽ phát hiện, trên tổng thể mà nói, mấy hạng mục này trong mấy tháng liền bắt đầu phát triển nhanh chóng, tuy có thất bại, quy thành từng vụ, nhưng rất nhiều kế hoạch vẫn đang phát triển điên cuồng theo hướng thành công, bước đi trên cái dây cáp này hiển nhiên là một tay tạp kĩ già đời giàu kinh nghiệm.



Đối ngược với sự sung túc về thương phẩm và các nghiên cứu phát triển vật phẩm mới của Trúc Ký, sự khuếch trương của thương mại, thì sự đối địch của các gia tộc trong vấn đề cứu tế chỉ chiếm một phần quan tâm của Ninh Nghị, còn về phần mấy tên lục lâm trong huyện Đào Đình lại càng là một phần rất nhỏ trong cái phần nhỏ đó, cũng chính vì trước đó bọn họ đã gây chuyện quá mức trong kinh thành. Tại hôn lễ của Ninh Nghị cưới Vân Trúc và Cẩm Nhi, một đám người kéo đến gây sự, tuy một bộ phận bị bắt giết ngay tại trận nhưng vẫn có một phần trốn thoát được. Buổi lễ đó Ninh Nghị cũng không tổ chức quá long trọng nhưng vẫn có không ít người trong Hữu tướng phủ tới chúc mừng, như Nghiêu Tổ Niên, Kỷ Khôn, hòa thượng Giác Minh, những người này tuy ngày thường trông có vẻ hiền lành nhưng mối quan hệ của họ có ai là không nhiều cành lắm rễ. Nghiêu Tổ Niên thân là đại Nho đương đại, sau lưng thực tế là có gia tộc của riêng mình, Kỷ Khôn thì là tổng quản chuyên giải quyết những chuyện dơ bẩn trong Tướng phủ, Giác Minh hòa thượng thì lại càng xuất thân hoàng tộc. Đám lục lâm, hắc đạo bình thường căn bản là không dám động đến những người này.



Lúc đó những người này vô cùng giận giữ, sau lại do tin đại hội anh hùng trong huyện Đào Đình truyền tới quá đúng lúc, Ninh Nghệ thuận tiện thu xếp thời giờ xuôi nam, với tính chất công việc là "Vị trí của ngươi quả thực quá đúng chỗ, ta nhịn không được mới đá đi". Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, lúc Chu Đồng đến kịp thì Ninh Nghị đã đang giải quyết chuyện khác rồi.



Trận bắt giết trong huyện Đào Đình nhanh chóng kết thúc, còn những chuyện liên quan trực tiếp sau đó, hầu hết đều do quan phủ phụ trách. Mà ác danh "Tâm Ma" dưới sự ảnh hưởng gián tiếp đã càng ngày càng khuếch trương, càng có nhiều lục lâm nhân sĩ căm phẫn hơn, thì trong đó càng xuất hiện những quan hệ nhân quả phức tạp khó có thể quy kết từ một sự kiện.



Trong tràng thảm kịch này, điều duy nhất có thể để lại chút dấu ấn trong lòng Ninh Nghị, đại khái chỉ là được gặp Chu Đồng thêm một lần nữa, dẫu rằng cũng không thoải mái gì, nhưng sự tồn tại của lão nhân này cũng không dễ khiến người ta quên được, dù sự tồn tại này chỉ là một chút ký ức trong lòng.



Chỉ là, tuy gặp mặt không có gì là vui vẻ, nhưng sau khi rời khỏi Đào Đình, Chu Đồng vẫn vì chuyện này của Ninh Nghị mà đến không ít địa phương, mãi đến một hai năm sau, trong một số tin tức trực tiếp thu thập được, Ninh Nghị mới lờ mờ biết được vị lão nhân này trong khoảng thời gian đó đã gặp rất nhiều người để nhắc tới chuyện này, giải thích và đảm bảo cho những hành động giúp nạn thiên tai của Ninh Nghị. Chỉ là khi đó ác danh Tâm Ma đã lan truyền ra quá rộng, thảm kịch trong huyện Đào Đình cũng đã bị người ta cố ý truyền ra ngoài, những gì Chu Đồng nói và sự đảm bảo của ông trên thực tế cũng không thể đóng vai trò quyết định.



Nhưng bất luận thế nào, lúc ấy nhớ lại chuyện này, hồi ức về hai lần gặp mặt chẳng vui vẻ gì này đúng là vẫn tạo ra một cảm giác vô cùng phức tạp trong lòng Ninh Nghị.
- Nàng... bằng lòng... theo ta?



- Thiếp có gì không bằng lòng chứ, đồ của Cảnh gia, có thể trả, thiếp đều trả rồi, bây giờ cái nhà này chỉ còn cái khung rỗng, bọn họ vẫn nay đến mai đến. Chàng là tướng công của thiếp, chàng đi đâu, thiếp sẽ theo đó... Chàng không được bỏ rơi thiếp.



Sau khi cứu Lâm Xung, nàng mặc dù không hỏi nhưng chắc chắn trong lòng có suy đoán, bất kể Lâm Xung là cường nhân, là tặc phỉ, là kẻ bị truy nã, nàng đều không quan tâm, thực tế thì chuyện Lâm Xung đòi giết tên Cảnh Nhị Lại Tử đó, nàng cũng không quan tâm, điều nàng lo lắng chính là Lâm Xung giết người xong sẽ phải bỏ trốn, bỏ nàng lại một mình.



- Bên trong ruộng lúa... vừa mới gieo hạt...



Một lát sau, Lâm Xung nói theo bản năng.



- Kệ, ruộng lúa cũng không cần nữa.



Nàng lắc đầu:



- Chàng, chàng không phải có thể đi làm công đấy sao, thiếp theo chàng, ăn trấu uống loãng thiếp cũng vui. Chàng đưa thiếp đi cùng, chúng ta đến một nơi không ai biết, thiếp sẽ sinh con cho chàng, chàng sẽ không phải rong ruổi một mình nữa...



Thiếu phụ nói tới đây cũng có chút xúc động. Lâm Xung đứng đó, một lát sau nghiêng nghiêng đầu.



Màn đêm buông xuống, họ thu xếp chút đồ đạc, tiền của trong nhà cũng chẳng là bao, cả hai cùng rời khỏi sơn trang nhỏ bé đó, họ dự tính sẽ đến sống một nơi thân thiện không một ai quen biết, trồng mấy mẫu ruộng, sinh một bầy con, cứ như vậy bên nhau cho đến đầu bạc răng long. Đó là một sự khởi đầu mới thuộc về họ.



Cùng lúc đó, ở phía bắc, một cô gái tên Lâu Thư Uyên đang ngồi trên bậc thang của sơn trại, ngẩng đầu ngắm sao. Nơi đây là một sơn trại của Hổ vương Điền Hổ, khi nàng ngồi ở đó, ở phía không xa có không ít đàn ông chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn ngắm.



Trước đó không lâu, có thể nàng cũng thích cái cảm giác được người ta chú ý này, cũng từng hưởng thụ cảm giác yêu đương với một số người, nhưng bây giờ, bất kể là thư sinh công tử bột hay những lục lâm hào kiệt thô lỗ, thì trong lòng nàng cũng chỉ còn lại cảm giác chán ghét và ấn tượng tồi tệ.



Tuy có không ít người để ý đến nàng, nhưng lại chẳng có mấy người dám nói gì, làm gì. Nàng có lịch trình của nàng, chỉ là đi qua đây, tạm nghỉ một đêm. Đến ngày mai, người con gái nhận lệnh của Hổ Vương này sẽ lãnh đạo đội hộ vệ của mình đi lên vùng tây bắc. Mục đích của nàng là đến Lữ Lương sơn, hợp tác với một sơn trại lớn ở đó, mở rộng thêm một mối làm ăn.



Từ sau khi quy thuận Hổ Vương, nàng đã từng làm nên không ít chuyện.



Lúc này đây, cũng sẽ không vấn đề.



Nàng nghĩ vậy, nhìn về phía xa, trong ánh mắt thoáng mơ màng.