Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 609 : Gặp lại nhau trước thềm Kiếm cốc

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Trong sơn cốc tràn ngập mùi máu tanh nồng, ánh sáng chập chờn, lúc này mọi người có thể thấy được bóng đen trên sườn núi, nàng xuất hiện như vậy, tiến tới, dùng khí thế kia chém giết Cừu Mạnh Đường dễ như trở bàn tay, tốc độ cực nhanh, thủ đoạn cực kỳ ác liệt, khiến cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng, suối máu bắn lên, bóng dáng phía trước đã đi qua Cừu Mạnh Đường rồi, đám sơn phỉ vừa mới trải qua một trận đại bại, căn bản không có ý niệm xông lên nữa, đã bị cái chết của Cừu Mã Đường làm sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau.



Bóng dáng kia không hề ngừng, sau khi giết Cừu Mạnh Đường cùng với ba tên thủ hạ của y, bộ pháp hơi chút chậm lại, kế tiếp lại bước lên trước ba bước. Vu Ngọc Lân nắm chặt thương thép, nhưng bóng đen kia lại không phải đi về phía y, bộ pháp người đó nhìn như chậm nhưng lại cực nhanh, trong nháy mắt đã qua mấy trượng, sau đó tốc độ càng lúc càng mau, bước qua bãi cỏ đầy thi thể giữa sơn cốc, chớp mắt đã đi rất xa, chỉ sau khi đi đến bên rìa sơn cốc, một tên sơn phỉ từng nhận ân huệ của Cừu Mạnh Đường mới cầm đao đột ngột xông lên:



- Ta phải báo thù cho trại chủủủ!



Bóng đen trong nháy mắt tiếp xúc, chỉ nghe "phập" một tiếng, thân thể của sơn phỉ cầm đao lao đến kia đã bay ngược ra, hai tay cầm đao, đầu người bay lên trong trời đêm, tốc độ của bóng dáng kia lại không ngừng chút nào, giống như hắc điều biến mất trong bóng đêm.



Tận đến khi bóng dáng đó biến mất, trong sơn cốc đang yên tĩnh chợt có người khẽ thì thào:



- Huyết... Huyết Bồ Tát...



Đám sơn phủ gần đó hoảng sợ đến mức cả người mềm nhũn, tê liệt ngã xuống bãi cỏ.



Một hai năm nay ở trong Lữ Lương sơn, danh hiệu Huyết Bồ Tát chính là trại chủ của Thanh Mộc trại, mặc dù những người làm nàng ra tay không quá nhiều, nhưng mỗi lần xuất hiện, làm ra chuyện như này, hiển nhiên chính là nàng. Nàng ra tay giết người như thế, rõ ràng cho thấy rất bất mãn với Cừu Mạnh Đường, cho nên mới giết người. Tiểu Hưởng Mã tuy đã chết rồi, nhưng trong sơn cốc, lâu la còn có mấy trăm, ai biết dưới tình huống như vậy còn có thể triển khai cuộc trả thù Thanh Mộc trại với quy mô lớn hay không, dù sao binh đối binh, vương đối vương, nàng đã ra tay giết Cừu Mạnh Đường, đây là một tín hiệu rõ ràng rồi.



Vu Ngọc Lân thu hồi thương thép, tới lúc này, y mới phát hiện tay mình đang run lên kịch liệt.



Dùng phương thức như vậy để xuất hiện, trực tiếp giết chết người mạnh nhất trong mắt mọi người, ép sơn cốc tới không thể thở nổi, sau đó thong dong bỏ đi, mặc dù trên giang hồ định nghĩa cao thủ cấp tông sư có nhiều đấy, nhưng có thể làm được đến trình độ này, hiển nhiên hoàn toàn xứng đáng võ đạo tông sư rồi.



Y ở trong võ lâm cũng được coi là cường giả, hơn nữa lĩnh binh chiến đấu, quen nhìn cảnh chém giết, cũng coi như có kiến thức sâu rộng, nhưng mà trong vòng một đêm vốn đã gặp Tâm Ma tiêu diệt Lương Sơn, nhưng sau đó lại đối mặt với Huyết Bồ Tát cao thủ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, y cảm thấy tim đập thình thịch sau đó là sợ hãi, từ lúc nào Lữ Lương sơn biến thành hung địa bực này rồi hả?



Một mảnh nhỏ của Phong Thần bảng gợi ra hàng nghìn hàng vạn câu chuyện, tin tức về tương lai, chân tướng của vị diện, thay đổi sự thật, cải biến tương lai, còn có thể...



...



- ... Nàng ta là lập uy!



Một trận chém giết trong sơn cốc đã thoáng chút yên tĩnh lại, đám sơn phỉ thu dọn thi thể, không hẹn mà đều lo sợ không yên. Trước đống lửa, sắc mặt Lâu Thư Uyển lạnh như băng, nói như đinh đóng cột:




- Vậy thì cám cơn Triệu Tứ gia rồi.



- Ấy, Ninh Công tử cứ gọi tôi là Triệu Tứ là được, Triệu Tứ gia đảm đương không nổi, đảm đương không nổi...



Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đến trước phòng nhỏ kia, thấy trong phòng đã có người đốt đèn, trên cửa sổ cũ nát chiếu ra hình người bị cắt xén kia.



- Có người tới trước...



Ngọn đèn dầu kia di chuyển một lát, cửa sổ phía trước buông xuống, Chúc Bưu, Triệu Tứ lặng lẽ tới gần, bảo vệ Ninh Nghị. Trong phòng, bóng người kia tựa như cởi áo choàng che đầu ra, một lát, cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng két két, cánh cửa từ từ mở ra trước mặt mọi người.



Bóng người kia xuất hiện trước mặt mọi người, nàng đi ra cửa, Triệu Tứ đến gần một bước, sau đó đột ngột quỳ xuống:



- Đại, đại đương gia... Vị này...



Y quay đầu lại định nhắc nhở người bên ngoài, Ninh Nghị đã đi đến bên cạnh y, môi khẽ phát ra tiếng thở dài:



- Haiz...



Trong ánh sáng mờ mờ, Ninh Nghị đi đến trước mặt đối phương, cách nhau một đoạn cầu thang, cách một bước, vừa mới dừng lại, Triệu Tứ nghe hắn nói:



- Huyết Bồ Tát...



Trong giọng nói dường như có chút trêu tức.



- Ninh "Nhân Đồ".



Khi Triệu Tứ không tự chủ được quỳ xuống trước mặt cô gái, trong màn đêm dưới mái hiên đã có màn đối thoại như vậy. Bởi vì sau khi Thanh Mộc trại mở rộng thì Triệu Tứ mới gia nhập, thường ngày y cũng từng thấy tình cảnh "đại đương gia" chém giết, cũng thấy tình cảnh lúc nàng giận giữ, nhưng lúc này ngẩng lên nhìn, y mới là lần đầu tiên chứng kiến, trên mặt cô gái võ nghệ cao đến mức khiến người ta sợ hãi kia lại thanh tịnh như thế, tươi tắn vui sướng như thế...



Một khắc này, hào quang ấm áp chung quanh đều tụ trên người hai người họ.