Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 621 : Gặp lại biết nói gì (hạ)

Ngày đăng: 15:01 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Gió thổi nhẹ, ánh mặt trời buổi sáng long lanh khiến cho trời đất như được mở rộng hơn, những âm thanh ồn ào từ xa truyền đến. Lúc nhận được mật tin từ Tam Lang và đám người Thanh Mộc trại, Lâu Thư Uyển ở trong phòng sửa sang lại y phục rồi bước ra ngoài, thấy mọi người trong Thanh Mộc trại đang bắt đầu một ngày làm việc trong thung lũng.



Bên ngoài nào là đào mương rãnh, tu sửa đường xá, nhà cửa, sân phơi ngũ cốc, gian trong thì trồng rau và cây lương thực địa phương. Chỗ đất xung quanh cổng trại đã được dọn sạch, có mấy người đang gia cố tường vây, thoạt nhìn đã ra dáng một doanh trại sẵn sàng chiến đấu. Lâu Thư Uyển nhìn mấy lần, sau đó tiếp tục bước về phía trước.



Thật ra nàng cũng không hiểu tại sao tối qua mình lại kích động muốn gặp Ninh Nghị đến vậy, trong lòng nàng cũng không hề có kế hoạch gì, trên ý nghĩa mà nói, thì nàng lại nắm chắc là sẽ được gặp mặy đấy, hiện tại trong lòng nàng chỉ quẩn quanh với suy nghĩ hoang mang và nghi hoặc. Nghi hoặc vì sao Ninh Nghị và Thanh Mộc trại không ngăn hành động của nàng lại... Mà sâu trong hoang mang còn bao hàm cả những cảm xúc mà ngay cả nàng cũng không dám nghĩ tới, những cảm xúc ấy như một luồng điện xẹt qua đầu, không thể nắm bắt được.



Vốn nàng tưởng tượng đến việc họ sẽ gặp nhau trong một tình huống nào đó thật hợp tình hợp lý, hai người cùng có chút ngượng ngùng khi nhìn về đối phương, rồi không ngoài dự đoán, hắn sẽ không chút nào hối cải, mà nàng sẽ bằng một cách vô hình truyền đạt đến hắn thông cáo về cừu hận trong lòng, đó chính là chiến thư của nàng. Trước đây hai bên cũng đã giao thủ mấy lần, nhưng lần này mọi chuyện lại nằm ngoài dự liệu. Nàng đến chỗ đám người Chúc Bưu, vừa đi vừa đoán xem họ định đưa mình đi đâu. Nhưng mọi chuyện còn xảy ra nhanh hơn dự đoán của nàng, mới bước đến gần khoảng sân ấy nàng liền thấy ở chỗ đám người Chúc Bưu có một bóng dáng ở trong sân... chính là bóng dáng ấy.



Bóng lưng người thư sinh đang ngồi trên chiếc ghế đá trong sân, thấp giọng nói chuyện với mấy người xung quanh, bàn luận về mấy thứ đặt trên mặt bàn. Ánh mặt trời chói mắt, Lâu Thư Uyển hít một hơi, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, bước đến trong sân. Chúc Bưu và người thiếu niên bên cạnh đều nhường đường để Lâu Thư Uyển đi vào. Bóng dáng mà Lâu Thư Uyển trông ngóng kia quay đầu lại, nhưng màn gặp mặt này còn chưa chính thức bắt đầu thì phía sau lại có tiếng đồ vật va vào nhau.



- Ta cũng muốn vào.



- Ngươi không thể vào.



Khưu Cổ Ngôn có nhiệm vụ phụ trách bảo vệ Lâu Thư Uyển, bị Chúc Bưu bước ra ngăn lại. Hai bên động chạm một hồi lâu, sau đó mỗi người đều tự lui ra sau một bước.



Những người trong viện đều quay đầu lại, sau đó có một người đứng cạnh đó nói một câu gì đó, tự giác đứng lên.



Gương mặt đó có đôi chút khác với gương mặt trong kí ức của Lâu Thư Uyển, bởi vì cũng đã rất lâu rồi nàng chưa gặp người này. Lần ở địa bàn của Tiểu Hưởng Mã, nàng chỉ nhìn thoáng qua, bây giờ mới nhìn lại được rõ ràng, liền lập tức biết đây chính là Ninh Nghị. Nàng hơi phất tay trái, ý nói Khưu Cổ Ngôn lui ra chờ ở bên ngoài. Nhìn về bên kia, nét mặt Ninh Nghị bình thản ôn hòa, chìa tay về hướng một căn phòng trong đình viện. Ánh nắng tươi sáng nhưng căn phòng lại có chút tồi tàn, thậm chí còn có thể cảm nhận chút ẩm thấp lành lạnh. Lâu Thư Uyển nhìn thấy gương mặt ấy, bao nhiêu cảm xúc từ trong đáy lòng lại ào ào trỗi dậy.



Quen nhau ở Hàng Châu, Tô Đàn Nhi dẫn trượng phu là hắn đến đây. Khi nàng dẫn bọn họ đi thưởng ngoạn, đối phương cũng có nét mặt ôn hòa như vậy. Từ mấy câu đùa vui qua lại rồi dần dần biết đến tên tuổi, danh tiếng, khả năng của hắn. Rồi đến trận xung đột ở Tây Hồ, rồi thảm họa động đất, chiến tranh, máu lửa khiến con người ta trở nên điên cuồng, trải qua mấy phen loạn lạc, sống nhận thức hỗn loạn, hắn trở lại Hàng Châu, trở thành tù binh, bọn họ lại lần nữa gặp nhau, đấy chính là ánh sáng ấm áp duy nhất mà nàng thấy được trong thời thế loạn lạc ấy.



Rồi chính vào cái ngày ấy, nhị ca đã bắt Tô Đàn Nhi - Vì sao phải bắt Tô Đàn Nhị, nàng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu - Hắn đi vào Lâu gia, vừa mới đối mặt với hắn thì đại ca đã ngã xuống rồi, hắn đá tung bàn lớn, ngồi đối diện với phụ thân, cùng người nói chuyện. Đến tận lúc đó nàng vẫn chưa chấp nhận được chuyện đại ca đã chết, nhưng nhìn mũi tên cắm thẳng vào yết hầu đại ca, đại ca đã chết rồi sao, hắn sao có thể làm vậy chứ...



Nhưng không có một lời giải thích nào cả, sau đó là những ngày rối loạn và đen tối vô tận. Đằng đẵng, đau khổ, gian nan, một con đường tăm tối, bản thân mình còn sống sót quả là chuyện không tưởng...



Những cảm xúc và ý chí ấy cùng nhau ùa về khiến cổ họng nghẹn lại, vì thế nàng chỉ có thể giương mắt nhìn hắn, nàng thậm chí còn không ý thức được bản thân đang làm vậy. Đến khi vào trong phòng, đối phương cũng mở miệng trước, câu đầu tiên thật quen thuộc:



- Đã lâu không gặp, Lâu cô nương. Cô dùng một tách trà nhé...



Nàng thở dốc nhưng không phát ra âm thanh. Trong phòng, Ninh Nghị nhìn nữ tử lạnh như băng, phức tạp với ánh mắt đầy cừu hận nhìn mình chằm chằm, nói từng câu chậm rãi:



- Chuyện của Hổ vương, ta vốn định sắp xếp người khác nói chuyện với cô, nhưng cô đã đến đây thì chúng ta nói trực tiếp cũng tốt...



- Ngươi...



Nàng chỉ nói được đúng một chữ, bao nhiêu khổ đau ân oán mấy năm nay ào qua, muốn nói "Ngươi có biết ta đã trải qua biết bao thăng trầm không?" nhưng lí trí lại khiến nàng nói rằng:



- Ngươi... sau chuyện ở Hàng Châu... ngươi không ngờ... Ta vẫn còn sống, đến gặp ngươi phải không



Nàng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. Ninh Nghị nhìn nàng, nét mặt ôn hòa:



- Quả thật, có chút không ngờ... Xem ra cô đã chịu không ít khổ cực



- Ha



Nàng mở miệng thở dốc, mắt nhìn lên trần nhà, sau đó nháy mắt để bản thân trở nên lạnh lùng.



- Ta cũng rất bất ngờ.



Nàng nói.



Ninh Nghị rót trà vào chiếc chén trên bàn rồi đưa cho nàng, chén trà rất lớn. Ninh Nghị chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh:



- Cô cứ ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.



Lâu Thư Uyển cầm chén trong tay, ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn Ninh Nghị đi về phía tủ sách bên cạnh, bật cười lạnh lẽo, nói ra câu thứ ba:



- Ta đã quá coi thường ngươi rồi.



- Ừ.
Lâu Thư Uyên không thể kìm chế nổi nữa, cả thân mình run lên, nói xong câu đó liền xoay người bỏ đi. Sự căm thù mãnh liệt trào lên trong lòng, ánh mặt trời dường như trong một giây vụt tắt.



Lần gặp mặt lần này không giống với bất kì một tưởng tượng nào trước đó của nàng, nàng có thể dự liệu được, có chăng chỉ là lòng thù hận tràn ngập đã chấm dứt tất cả, trong nội tâm quá trống vắng. Nàng biết mình còn có rất nhiều chuyện có thể làm, ví như báo chuyện Thanh Mộc trại cho đám người Loan Tam Lang, nhưng đồng thời cũng lo sợ đối phương cố ý để lộ tin tức này để đến khi đàm phán, đám người Loan Tam Lang sẽ rơi vào thế hạ phong. Ảo giác về những lần xung đột đã qua lặp đi lặp lại trong đầu nàng, nàng không hề sợ hãi, nhưng những lời vừa rồi Ninh Nghị nói khiến nàng lại cảm thấy, nàng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ nhân, dù có đầy bụng tâm cơ đi tranh đấu thì vẫn kém xa cái thế giới nam nhân lòng dạ sắt đá ấy.



Đến cả buổi chiều hôm nay nàng vẫn chưa rời khỏi căn phòng của mình.



Mà ở bên cạnh đó, mối quan hệ đặc biệt giữa Lâu Thư Uyển và Ninh Nghị bởi vì cuộc gặp mặt ly kì sáng nay đã lan truyền trong Trúc Ký. Mọi người đều tranh luận xem rốt cuộc nữ nhân xinh đẹp này có quan hệ ra sao với ông chủ, mặc dù nói là kẻ địch đấy nhưng lại có vài phần giống một đôi tình nhân.



Chúc Bưu đứng bên cạnh, rất hiểu ý, nói với mọi người:



- Những kẻ ôm hận với ông chủ của chúng ta, có một số người như vậy, cũng không phải là chuyện lạ.



Rồi lại nói thêm:



- Ninh đại ca trước nay không tán tỉnh ai cả, nói không chừng là yêu quá mà sinh ra hận thù cũng nên...



Mấy tin đoán mò như vậy cứ thế lan truyền, Ninh Nghị nghe được vừa buồn cười lại vừa ảo não. Cứ như vậy, mọi người trên núi đều bàn tán chuyện này trong một quãng thời gian dài. Tiếp theo đây, việc giao tranh đã đến cận kề. Hai ngày trước, Hồng Đề trên cương vị trại chủ đã hết lòng động viên mọi người trong trại. Hiện nay chiến tranh đã trở thành điều tất yếu. So với Hồng Đề, đám người Trịnh A Xuyên, Tào Thiên Dũng hay cả tứ trại chủ Bành Việt, ngũ trại chủ Hàn Kính đều tỏ ra hứng thú hơn nhiều.



Hai năm gần đây, Thanh Mộc trại chi tiêu rất rộng rãi, đầu tư rất nhiều vào việc luyện binh, tập trung vào làm ăn buôn bán, mấy trận giao tranh đánh giết với xung quanh chỉ là xô xát ẩu đả thôi. Những người này đều có thể dễ dàng tha thứ cho thái độ hợp tác. Trịnh A Xuyên và Tào Thiên Dũng đều là những người kì cựu ở Thanh Mộc trại còn dễ nói, nhưng Bành Việt, Hàn Kính trước khi gia nhập Thanh Mộc trại đều đã tự tay gây dựng lên cơ nghiệp, họ không thích việc tích cực luyện binh nhưng lại che giấu thực lực này, chẳng khác nào tội lãng phí lương thực cả.



Cứ như vậy, vấn đề trong giai đoạn này đã được giải quyết. Chiều hôm ấy, có người thấy Hà Thụ Nguyên dẫn theo một đội tùy tùng xuống núi. Một lát sau lại có người từ dưới núi lên báo tin cho Ninh Nghị. Lúc đó Ninh Nghị đang ngồi trong sân trước đình viện suy nghĩ vài chuyện, nghe vậy lông mày liền nhíu lại.



Tin tức này cũng đến tai Lâu Thư Uyển. Lúc này nàng đang bước ra khỏi phòng, liền nghe thấy một âm thanh từ dưới núi vọng lên.



- ... Đại Quang Minh giáo, giáo chủ Lâm Tông Ngô dẫn theo các đệ tử, hộ pháp...



Vùng thung lũng Thanh Mộc trại chiếm cứ rất rộng lớn, lại là ban ngày, dù có nhiều người đứng dưới núi hò hét cũng chưa chắc đã truyền lên núi được. Nhưng âm thanh kia truyền đến, sức mạnh tràn trề của một đội ngũ hùng hậu, vang dội lại khiến ai cũng nghe rõ.



...



- ... Đại Quang Minh giáo, giáo chủ Lâm Tông Ngô, dẫn theo các đệ tử, hộ pháp, bái hội Lữ Lương sơn! Huyết Bồ Táttt!



...



- Ngươi đùa cái gì vậy...



Có tiếng rì rầm...



...



Một âm thanh tiếp theo được truyền đến, đó là của nữ tử hằng ngày hay đi cùng với hắn, nàng ở trên núi nói:



- Mời các vị tiến vào.



Âm thanh này vang vọng bên tai, dội vào khoảng không trên thung lũng.



...



- Ha ha.



Ở phía dưới sân, Lâu Thư Uyển không kìm được, bật cười.



...



Ninh Nghị búng ngón tay, gọi người đứng gần hắn nhất, nói:



- Vũ Văn Phi Độ, gọi người, chuẩn bị tất cả đại pháo cho ta.



Hắn nói xong, xoay người đi lên núi.



Quỷ đến rồi...