Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 623 : Đại hội tông sư trên đỉnh Lữ Lương (2)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Thời gian đã vào hạ, giờ là cuối tháng tư âm lịch, trên Thanh Mộc trại dường như vừa trải qua một mùa xuân dài lặng lẽ, mọi người vốn không muốn ra ngoài thì giờ cũng bắt đầu rục rịch đi ra bên ngoài.
Trời nhá nhem tối, những chiếc đèn lồng đung đưa như đang chịu một áp lực nào đó, không khí ảm đạm lặng lẽ bao trùm lên sơn cốc (khe núi, thung lũng). Khi những ngọn đèn dầu cũng dần sáng lên, hơi thở của ngày hè mới rõ hơn một chút, mọi người trong nhà đều mở cửa đi ra, tụ tập ở sân gần khe, nhìn về phía núi cao, hoặc có những người thì lớn tiếng nghị luận, hoặc xì xào bàn tán tình thế mấy ngày gần đây. Tên phụ trách tuần tra Thanh Mộc trại bỗng nhiên bị gọi lại, để hỏi xem hiện giờ tình hình ra sao, tên tuần tra liền lớn tiếng nói vài câu trấn an.
Như đám người Loan Tam Lang, là người của Lữ Lương này, họ thường miệt thị cũng như dè chừng những người từ nơi khác đến. Mấy ngày hôm nay, không khí trong Thanh Mộc trại dần trở nên căng thẳng, có rất nhiều người từ khắp nơi đến tụ tập, hơn nữa ánh mắt họ luôn hướng về phía đỉnh núi, những người có thể sống được ở đây đều cảm nhận thấy, thậm chí còn xuất hiện việc họ tạm thời đưa người nhà đến nơi khác. Đặc biệt là gần đây, thế lực của đám người Loạn Sơn vương, Hắc Khô vương ngầm trở nên mạnh hơn, việc chiều hôm nay Lâm Tông Ngô đến, khiến thế cục lại càng loạn hơn.
Vũ triều đã tiêu trừ tận gốc khởi nghĩa Phương Lạp, nhưng đối với sự phát triển của tôn giáo lại khó lòng mà quản chặt chẽ được. Căn cơ của Đại Quang Minh giáo bắt nguồn từ Ma-ni giáo, ở phía nam do sự thất bại của khởi nghĩa Phương Lạp, nên phía bắc chỉ còn tồn tại một bộ phận nhỏ. Trên Lữ Lương sơn, cũng nghe phong thanh về chuyện Đại Quang Minh giáo tặng thuốc trị bệnh. Tóm lại có thể kết luận rằng đây là một giáo phái khá lợi hại, giáo chủ của đối phương đích thân đến, thiện ác khó phân biệt, nhưng chắc chắn là đại biểu cho một bộ phận mạnh nhất, lợi hại nhất của người ngoài núi đến Lữ Lương.
Người Lữ Lương cho dù có tàn bạo hung ác đến mức nào, nhưng so với thiên hạ rộng lớn này thì cũng chỉ là một ngọn Lữ Lương sơn nhỏ bé, chỉ có thể tung hoành ở một châu huyện, chứ sao có thể tung hoành được khắp Vũ triều. Còn đối phương dùng công lực cái thế, dựa vào cớ là đến gặp mặt Huyết Bồ Tát, rất có thể là đang muốn gây chuyện rồi...
Những người dân thường trong núi đều đang nghi ngờ như vậy. Nhờ vào các mối quan hệ, tìm hiểu động tĩnh trên núi. Tuy nhiên vào đêm nay, trên sườn núi của Thanh Mộc trại không có xảy ra chuyện gì đáng chú ý, nhìn bề ngoài mà nói, hiện giờ Thanh Mộc trại chủ yếu là làm buôn bán, đã từ lâu không còn chuyện người khác lên núi thăm viếng gì đó rồi. Việc Đại Quang Minh giáo đến, nhìn bề ngoài thì chỉ nghĩ họ đến để truyền giáo, tặng thuốc chữa bệnh mà thôi.
Nhìn từ bản chất mà nói, lần này Lâm Ác Thiện đến đây, không chỉ là tới để so tài cao thấp rồi ra về. Mà là ở phía Thanh Mộc trại, tuyệt đối sẽ không chịu để đối phương lên núi của mình gây chiến, ai mà biết được liệu có phải sau khi lão nghỉ ngơi tu luyện mới tới hay không. Ở địa bàn của mình, mọi người đều không ngần ngại chờ đợi, cho dù thời gian chờ đợi có kéo dài thêm một chút, bởi vì buổi chiều tối hôm nay sẽ tiếp đãi Lâm Tông Ngô, nhưng sau đó họ biết được lại do Lương Bỉnh Phu dẫn dầu.
Đến đêm, trong viện lạc (nhà lớn) nơi sắp xếp chỗ ở cho khách khứa, từng đám từng đám người ra vào thường xuyên, lén lút liên lạc, lôi kéo bè phái trong thời khắc gần cuối này, nếu như nói chuyện này vẫn có thể thay đổi, thì ai nấy đều hy vọng mình có thể đạt được nhiều lợi ích. Nhóm Lâu Thư Uyển, bao gồm cả đám người Vu Ngọc Lân cũng tới chào hỏi, Hà Thụ Nguyên cũng vậy, chỉ khi nhìn thấy Ninh Nghị, mới vội vàng chắp tay mỉm cười.
- Ninh huynh đệ.
Y làm ra bộ mặt có chút thất lễ.
- Ta muốn nói rõ một chút, tránh để Ninh huynh đệ hiểu lầm, việc Lâm đại sư tới Lữ Lương, trước đây ngu huynh không hề biết chút nào. Lâm đại sư đến chữa bệnh tặng thuốc, lấy việc thương sinh linh làm kim chỉ nam, nếu Thanh Mộc trại có điều gì biến đổi, xin Ninh huynh đệ ngàn vạn lần tha thứ...
- Đâu có, đâu có, điều này tiểu đệ tự nhiên hiểu rõ.
Ninh Nghị mỉm cười đáp.
Trở lại phòng trong tiểu viện, bên cạnh ngọn đèn dầu là một khẩu Du mộc pháo, cung nỏ, những vật này đều được mang ra kiểm tra, trên chiếc bàn trong phòng, bày bản đồ địa hình Thanh Mộc trại...
Hà Thụ Nguyên lập tức phấn chấn:
- Nếu Lâm Tông Sư ngài cũng nói như vậy, vậy thì...
- ... Nhưng về việc đối phó, hắn còn khó đối phó hơn cả Huyết bồ Tát của Thanh Mộc trại. Hà viên ngoại, nếu trước đó chưa từng chân chính giao thủ với hắn, thì đám người các ngươi tốt hơn là nên tránh xa chút, nếu không, cho dù là tất cả các ngươi cộng lại, e rằng đều sẽ bị hắn đánh bại, đến hài cốt cũng không còn. Thủ đoạn của người này vượt ngoài khả năng tưởng tượng của chúng ta...
- Ách...
Hà Thụ Nguyên há hốc miệng.
Lâm Tông Ngô đã đứng dậy, lão khẽ cười:
- Trước khi bổn tọa đến đây, không nghĩ là hắn sẽ đến chốn này, nhưng nếu đã gặp chuyện này, cũng sẽ có một niềm vui bất ngờ tặng cho hắn, đến lúc đó, tất nhiên khắp chốn đều mừng vui. Tới khi ấy, Hà viên ngoại người chỉ cần tùy cơ ứng biến là được.
Hà Thụ Nguyên cảm thấy nghi hoặc, đi theo sau, rồi ra khỏi phòng, âm thanh binh lính cuồn cuộn đi xuống núi, Lâm Tông Ngô dường như đã cảm nhận được điều gì đó. Dừng bước, ánh mắt hướng đến một nơi rất xa, vị nữ tông sư của Lữ Lương mà y chưa từng được gặp đang đứng trong ánh chiều, thoáng nhìn về bên này, toàn bộ khí thế như đang được dồn nén lại, ép về phía lão, khiến tinh thần lão khẽ dao động.
Không thể ngờ rằng trong này có thể gặp được đại cao thủ chân chính rồi.
Trong lòng nhận thức được điều đó, tiếp sau là nhớ tới chuyện vừa mới nhắc tới, lão liền bật cười.
- A a a a... Ha ha ha ha ha haaa!
Lão thấy vui vẻ vô cùng, tiếng cười dần vang xa, hai tay bắt ra sau, bước đi ra khỏi viện tử, hướng đến phía Tụ Nghĩa đại sảnh chỗ sườn núi. Tiếng cười to tràn trề hùng hậu do nội lực thúc đẩy lập tức vang xa, giống như sóng thủy triều hung mãnh đẩy tới Thanh Một trại trong buổi chiều tà, quanh quẩn bao phủ xung quanh sườn núi. Lúc này, quân tiên phong mang theo đầy âm khí, sát khí, cộng thêm tiếng cười vang dội, không khí của Thanh Một trại càng ngột ngạt, làm cho tất cả mọi người lâm vào khẩn trương...
Trong một viện tử mặt bên của Tụ Nghĩa đại sảnh, Ninh Nghị đang ngồi trên chiếc ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy cười to, hơi hơi nhíu lông mày. Lòng người, dục vọng, lợi ích, nhu cầu, vô vàn những điều tuyến đan xen hỗn hợp vào với nhau, cuối cùng sẽ biến thành điểm mấu chốt để bạo phát ra, trong chuyện này cũng có những chuyện hắn có thể nắm chắc, cũng có những chuyện thì lại không thể, trong lúc đang mông lung suy nghĩ, Hồng Đề đã lặng lẽ đi tới.
Không lâu sau đó, ba người đã hội tụ lại một nơi, những người còn lại chỉ là vai phụ. Mà trong khoảnh khắc này, rốt cuộc đã nảy sinh ra một việc mà hắn và Hồng Đề đều không thể dự liệu được, đã trở thành biến số nhập vào trong đó...