Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 625 : Đại hội Tông sư trên đỉnh Lữ Lương (4)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Đất đá tung toé, ánh lửa đảo loạn, vô số lá tùng rơi xuống đất, chỉ có ở giữa hiện ra một dấu vết chia cắt rõ ràng. Ở trong bóng tối hơi xa một chút, có vết máu tươi bắn tung tóe ra, sau đó một quyền đánh vào không trung, tiếng ầm vang lên.
Lâm Tông Ngô thét lớn một tiếng, thân hình lao mạnh như chiến xa, đè ép về phía Lục Hồng Đề.
Ở hậu thế, khi các quyền thủ thi đấu đều phân cấp dựa theo trọng lượng cơ thể, bởi vì sức mạnh của con người có quan hệ rất lớn tới thể trọng. Lúc này Lâm Tông Ngô có thân hình rất khổng lồ, dốc lòng tu luyện hơn mười năm mới xuất quan, tu vi nội lực có thể được xưng là vô tiền khoáng hậu. Chỉ riêng điểm này, rất có khả năng ngay cả Chu Đồng cũng không thể sánh nổi với lão. Cũng chính vì điểm này, công kích của lão rất đường đường chính chính, giống như hồng nhật chi thăng (mặt trời đang mọc), người thường mà bị va vào chỉ sợ đều không thể chịu đựng nổi.
Trước kia, khi nghĩ cách cứu Phương Thất Phật, "Bá Đao" Tây Qua cũng sử dụng chiêu thức rộng mở, hung mãnh, cương nghị, nhưng ở trước mặt Lâm Tông Ngô, cả sức mạnh và khinh công đều bị lão vượt qua. Trước không cần nói đến sức mạnh, có thể dùng nội lực để thúc đẩy thân hình khổng lồ như vậy, vậy mà khinh công vẫn vượt qua Tây Qua, có thể thấy được công lực của lão kinh khủng tới mức nào. Ngay cả Trần Phàm trời sinh cự lực (sức mạnh to lớn), cho dù chưa chính diện giao thủ nhưng nếu thực sự đánh nhau, chỉ sợ cũng vẫn kém lão.
Lúc này thân hình khổng lồ lao thẳng về hướng Lục Hồng Đề. Quyền cước giao phong, đất đá ở dưới đất ầm ầm vỡ nát.
Ở bên này, mọi người không thể thấy rõ được toàn bộ cuộc chiến, chỉ có thể nghe được hai tiếng "đùng đùng" của thế công giao thủ cuồng bạo, sau đó liền quét một kiếm, Lâm Tông Ngô toàn lực bổ xuống một chưởng, một chiếc ghế đá xanh dài trên mặt đất ầm ầm đứt vỡ, sóng khí lan ra, vô số đá vụn văng ra đầy sân. Mà Lâm Tông Ngô nhấc nửa tấm ghế đá liền đập về hướng kẻ thù ở phía trước!
Cả tấm ghế đá và bóng đen của nó đều như dừng lại giữa không trung, ở phía bên đó, Lục Hồng Đề trong bóng tối lờ mờ cũng chợt hiện ra. Tấm ghế đá bị đẩy ngược trở lại hướng Lâm Tông Ngô, mà Lâm Tông Ngô thì tung ra một chưởng cương mãnh lên tâm ghế đá đó.
Đá vụn lại văng tung tóe. Giao thủ vô cùng kịch liệt và nhanh chóng. Trong bóng tối lờ mờ, thân hình mặc quần áo đen của Lục Hồng Đề qua lại như âm hồn. Trong lúc nhất thời, mọi người chỉ có thể nhìn thấy được Lâm Tông Ngô trong bộ bào phục rộng thùng thình đánh ra thế công kinh người.
Nhưng theo một hai nhịp thở trôi qua, trong tầm nhìn rốt cục cũng có thể phân biệt được bóng dáng của Lục Hồng Đề. Thân hình của nàng di động dưới bóng hình khổng lồ thuần túy sức mạnh của Lâm Tông Ngô, tránh né không hề có vẻ loạn nhịp mà tiến thoái cực kỳ có kết cấu. Đám bụi mù bay xung quanh người nàng kết hợp với thân hình nàng, thoạt nhìn chí miên chí nhu (cực êm, cực mềm), nhưng cứ mỗi lần xuất thủ lại đủ để chống đỡ sức lực vô biên của Lâm Tông Ngô.
Nếu nói Lâm Tông Ngô là mặt trời nóng bỏng, bùng nổ không ngừng, lan tràn bốn phía, phá hủy hết thảy, thì thoạt nhìn Lục Hồng Đề lúc này lại giống như một con trăn lớn chí nhu mà cũng chí cương. Nàng cũng không xuất kiếm thường xuyên, sức mạnh quyền cước cũng không phải hoàn toàn chống chọi với Lâm Tông Ngô, nhưng vẫn luôn có thể cắn nuốt hết thảy công kích của đối thủ. Thỉnh thoảng xuất ra một kiếm lại giống như răng nanh sắc bén, mỗi một kiếm đều không hề có dấu hiệu báo trước, đâm thẳng vào nơi hiểm yếu mà Lâm Tông Ngô nhất định phải đón cứu.
Một lần ngoài ý muốn, thân là một học sinh của một trường trung học hắn đã bị Thượng Đế bug ra một lỗi lớn, nhân sinh của hắn đã bị biến đổi, tất cả sẽ phát sinh như thế...
- Đủ rồi.
Tân Thiết Thành quay đầu lại nhìn, thấy vị thư sinh trẻ tuổi đó hạ chén rượu xuống, nói lời này như thể một tiếng thở dài, nhưng không ai để ý tới hắn.
Ở giữa sân, những sức mạnh gần như không thuộc về con người đang va chạm vào nhau. Mà cũng ngay sau đó, Tân Thiết Thành thấy nam tử tên là Ninh Nghị đó vỗ một chưởng trên mặt bàn.
- Ta nói... Đủ rồiii!
Âm thanh to lớn được phát ra bởi nội lực kinh người, ầm ầm như hổ gầm. Do đại sảnh có kết cấu một cửa mở nên chỉ trong nháy mắt, toàn bộ sảnh đường đều chấn động. Trong tâm Tân Thiết Thành chợt có dự cảm, trầm hẳn xuống. Đáp theo lời nói đó là sự xao động và sát ý ngất trời ở bên ngoài đại sảnh!
Hồng Môn Yến, sự phẫn nộ rốt cục thoát khỏi dây cương lý trí! Trong đại sảnh, nhóm người luyện võ lập tức trở nên cảnh giác. Tân Thiết Thành giữ Hà Trọng lại, hốt hoảng tạo khoảng cách với những người luyện võ còn lại. Ngoài tường có tiếng động của người, trên lầu truyền đến tiếng chạy trốn! Những tiếng gầm thét bắt đầu vang lên trong đêm tối. Giọng Ninh Nghị đinh tai nhức óc:
- Là thế hòa! Dừng tay cho ta!
Nhưng trong sân vẫn không ai dừng tay. Một trận gió mạnh xô đổ một tòa đình nhỏ. Người thì hốt hoảng, người thì vội vã bỏ chạy. Hà Thụ Nguyên ý đồ đi tới:
- Ninh tiên sinh, sao ngươi có thể can thiệp vào cuộc tỉ thí như vậy...
Ánh lửa lập lòe trong đại sảnh. Tân Thiết Thành thấy Ninh Nghị quay người. Ngay sau đó, hộ vệ bên cạnh Ninh Nghị và hộ vệ của Hà Thụ Nguyên giao thủ. Người thư sinh trẻ tuổi giơ một chiếc ghế lên thật cao.
Rầm một tiếng! Chiếc ghế vỡ tan, chia năm xẻ bảy trên người Hà Thụ Nguyên. Tiếp đó là một tiếng nổ vang mà Tân Thiết Thành không biết là do đâu mà đến. Tên hộ vệ của Hà Thụ Nguyên bay ngược ra ngoài, máu thịt văng tung tóe trong đại sảnh sáng lờ mờ. Ninh Nghị để một thứ gì đó bằng sắt hoặc đồng lên trán Hà Thụ Nguyên đang nằm dưới đất. Hà Thụ Nguyên đau đớn kêu to. Càng nhiều người cũng đang họ hét. Có người đang lao vào. Sự hỗn loạn khó có thể hình dung rốt cục bị châm đốt trong buổi tối hôm nay...