Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Mồi câu và dây câu

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Cạnh bờ hồ tối tăm, ánh đèn lồng lẻ loi yếu ớt chiếu sáng những cây cỏ xung quanh, cô gái đang náu mình trong bóng tối, nhìn vị thư sinh kia lẩm nhẩm hát rồi tìm kiếm trong bãi cỏ một lát, sau đó cầm lấy tảng đá lớn, nâng lên nâng xuống hai lần mới thỏa mãn quay trở lại.



Cuối con đường, những binh sĩ Vũ Liệt quân đang dần tiến tới, bên này các nha dịch cũng xách theo đèn lồng tuần tra quanh hồ, có lẽ sẽ tới đây trước những quân sĩ kia. Vang lên tiếng chát chát, người thư sinh kia ngồi xổm xuống bên cạnh xe ngựa, dùng viên đá gõ vào bánh xe như xảy ra vấn đề gì. Sau đó, gã vứt bỏ tảng đá vỗ tay đứng dậy cũng là lúc bọn nha dịch kia tới gần, người con gái đã khống chế hô hấp nên dĩ nhiên bọn họ tiến lại để gặp vị thư sinh kia. Thoáng nhìn qua kí hiệu của chiếc xe ngựa, tiếng hỏi chuyện truyền đến.



- Vị công tử này….là người của phủ Phò mã phải không?



- Có việc gì không?



Vị thư sinh quay đầu lại hờ hững hỏi.



- À… chỉ là vừa rồi trong thành có chuyện, bọn ta đang truy nã hung đồ. Công tử không phải là người của phủ Phò mã, tại sao lại có chiếc xe ngựa này…



Xem thái độ của vị thư sinh này có lẽ cũng có chút lai lịch nên mấy nha dịch vẫn giữ thái độ cung kính. Người thư sinh ra dáng suy nghĩ một chút rồi nghi ngờ nói:



- Hung đồ.



Lúc này, nhóm quân sĩ Vũ Liệt quân cũng đã chạy tới, trông thấy xe ngựa bên này cũng tiến lại, còn vài người khác thì xem xét mấy chỗ tối phía bờ sông, giữ nguyên cảnh giác. Thư sinh kia quay đầu lại:



- Mấy vị cũng vậy sao?



- Bọn ta là Vũ Liệt quân đang truy nã thích khách, công tử muốn hỏi gì?



Vị quân nhân dẫn đầu trầm ổn lên tiếng.



- Rốt cục là xảy ra chuyện gì?



- Vừa rồi trong thành có một vụ ám sát, thích khách chạy trốn về hướng này, không biết công tử có thấy người nào khả nghi không… Còn nữa, công tử không ngại để bọn ta kiểm tra theo quy định một chút.
Cô gái đưa tay cầm lấy gói thuốc trị thương đưa lên ngửi, liếc Ninh Nghị rồi ném qua bên cạnh, sau đó lại mở một cái bình sứ nhìn qua rồi tiếp tục ném sang một bên. Mũi kiếm trong tay chậm rãi hạ xuống, hỏi tiếp:



- Cái lưỡi câu này dùng để làm gì?



- Kim khâu, giúp cô khâu miệng vết thương.



- Khâu…miệng vết thương?



- Ừm, khâu vết thương bị hở lại...sẽ tốt hơn.



Cô gái nhìn gã một cách cổ quái:



- Đi ra ngoài.



Sau đó lại bồi thêm một câu:



- Chỉ có thể ở gian ngoài, nếu ngươi trốn đi hay giở trò gì, ta sẽ lập tức đi ra giết chết.



- Để ta đun cho cô nương ấm nước.



Cô gái này chắc cũng có sẵn thuốc của mình, nên không cho phép gã xử lý những vết thương này. Ninh Nghị gật đầu bước ra khỏi cửa, lắc đầu cười, dù thế nào đi nữa thì cũng đã xong được bước đầu tiên.



- Tại hạ Ninh Nghị, tự là Lập Hằng, không biết cô nương là ai?



Vẫn giữ dáng vẻ khiêm tốn, hắn hướng tới cô gái bắt chuyện làm quen…