Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 631 : Chấp tử chi thủ, dữ tử thành thuyết
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Mưa ào ào trút xuống.
Bên ngoài, cách Thanh Mộc trại bảy dặm, bên con đường dưới Hoắc Xuyên lĩnh dựng lên một hàng dài lều trại. Vì trời đột nhiên mưa, lều chưa dựng đủ, bên trong những lều gỗ tràn ra hàng loạt xác chết.
Đây không phải là thi thể của những người trong Thanh Mộc trại.
Trận chiến trên Hoắc Xuyên lĩnh, tốc độ tán loạn của liên quân tặc phỉ Lữ Lương rất nhanh, sau đó là đuổi giết chạy trốn khắp cả dãy núi. Liên quân tặc phỉ Lữ Lương để lại trên Hoắc Xuyên lĩnh hơn chín trăm thi thể, mà trong số những tên cầm đầu khởi xướng trận chiến này, Phương Nghĩa Dương bị giết, Loan Tam Lang bị bắt, Trần Chấn Hải cũng phải chật vật chạy trốn. Cả đám người bị đuổi giết đến mất mật, còn ai dám quay lại quét dọn chiến trường nữa.
Sau khi thu dọn những xác chết bên mình về rồi, Ninh Nghị cũng đề nghị thu dọn các xác chết còn lại, ít nhất cũng không để làm mồi cho sói. Rồi Thanh Mộc trại phái ra nhân mã nhanh chóng báo tin cho những hộ gia đình, người thân đến nhận thi thể huynh đệ của mình về. Thanh Mộc trại cũng không truy cứu trận chiến trên Hoắc Dương lĩnh nữa, nếu qua ba ngày, thi thể còn không có ai đến nhận, Thanh Mộc trại sẽ đem hỏa thiêu hết rồi chôn cất trên Hoắc Xuyên lĩnh, sau này mọi người còn có một nơi phúng viếng.
Thể hiện sự nhân từ sau cuộc đại chiến cũng là một cách để nâng cao tầm vóc của bản thân, mặt khác, Hoắc Xuyên lĩnh cách Thanh Mộc trại không xa, Ninh Nghị cũng không muốn những xác chết thối rữa kia mang đến bệnh dịch cho Thanh Mộc trại. Đương nhiên, dù Thanh Mộc trại tỏ ra rất thiện chí, nhưng cũng không có nhiều người thật sự dám đến nhận xác lắm. Những người đến, phần lớn đều là người già và phụ nữ, nhiều người còn tưởng nếu muốn mang thi thể đi thì phải trả tiền, thậm chí còn chuẩn bị một ít tiền mang theo, nhưng người của Thanh Mộc trại lại không làm vậy. Bọn họ chỉ còn biết khóc thảm thiết mang thi thể đưa về an táng.
Mấy thủ lĩnh Thanh Mộc trại cũng có thể lý giải được đề nghị này của Ninh Nghị, nhưng mấy tên lính cấp dưới ít nhiều cũng có điều bất mãn. Nhiều người chết như vậy, bên mình cũng thương vong không ít, cứ để thi thể trên núi cho sói ăn không phải được rồi sao. Nhưng lệnh đã phát ra, lại là lệnh của Ninh Nghị, những người lính này cũng đành chấp hành, đương nhiên là đối với thân nhân những người đã chết vạn phần khó chịu cau có, nhưng cũng bởi vậy mà không có kẻ nào dám đến đây gây sự cả.
Trong cơn mưa to còn có thể nhìn thấy từng đám người đi qua phía sau Hoắc Xuyên lĩnh đến Thanh Mộc trại. Những người này hoặc là sau khi đại chiến ở Thanh Mộc trại xảy ra liền đến, hoặc là sau đó nghe tin liền đến. Thế nên suốt mấy dặm quanh Thanh Mộc trại đều chật kín bóng người.
Chốn này quanh năm suốt tháng toàn là lưu manh thổ phỉ, nói ra thì ai cũng có cái khó riêng, chẳng qua đều vì miếng cơm mà thôi. Những chuyện giết người hàng loạt mỗi ngày xảy ra cũng vì mọi người muốn chén lớn uống rượu, ăn miếng thịt to, cho dù không được như vậy thì cũng sát cánh bên đồng bạn, trong lòng cũng thoải mái hơn. Trước đây quy mô của Thanh Mộc trại cũng không hề nhỏ, mỗi ngày luyện binh cũng đều chuẩn bị đầy đủ cơm nước. Nhưng nhiều người đến như vậy, với điều kiện sẵn có của Thanh Mộc trại cũng không đủ đáp ứng. Hơn nữa đám người ở đây đều hung ác, dám đánh dám đấu, là những kẻ hảo hán giết người không chớp mắt, gây sự ở đâu đều tạo nên một cảnh hỗn loạn tanh bành, các ngươi có thể yên ổn ở đây mỗi ngày nghe ta huấn luyện sao?
Có đôi khi nàng nghĩ, cho dù nàng thật sự là sư phụ của hắn đi nữa, nàng có lẽ cũng sẽ giống sư đồ trong câu chuyện xưa kia, muốn gả cho hắn...
Tháng mười hai âm lịch, cách ngày Ninh Nghị vào núi khoảng hai mươi ngày, hai người phát thiệp cưới trong một phạm vi nhỏ. Bởi vì hứa sẽ không tổ chức quá linh đình, Trịnh A Xuyên và các trại chủ chỉ cho cả sơn trại một bữa ăn uống linh đình, coi như là thưởng sau trận thắng Hoắc Xuyên lĩnh. Nhưng mọi người trong núi đều biết đó là ngày vui gì, trong không khí hạnh phúc lan tràn khắp Thanh Mộc trại, họ đã thành thân rồi.
Không khí vui vẻ kéo dài rất lâu ở Thanh Mộc trại. Đêm, khi Ninh Nghị vào phòng tân hôn, bên ngoài còn truyền đến rất nhiều tiếng ồn ào náo động. Nữ tử đang mặc váy đỏ thẫm, đầu đội khăn voan khép chặt hai đầu gối ngồi trên giường, hai tay đặt lên gối, không biết đã duy trì tư thế này bao lâu nữa. Ninh Nghị tháo khăn voan xuống, thấy nữ tử sau tấm khăn voan đang cười, trong ánh mắt còn lấp lánh những giọt nước mắt. Ninh Nghị đi qua, ngồi xuống phía trước nàng, đưa tay lên nắm lấy đôi bàn tay nàng.
- Những ngày sau đều là ngày lành.
Ninh Nghị nghe tiếng ồn ào náo động bên ngoài, nói với nàng như vậy.
Nữ tử sụt sịt:
- ta rất vui, có thể gả cho chàng rồi...
Ninh Nghị mỉm cười ấm áp, không khí hạnh phúc bao phủ khắp cả ngọn núi lớn. Rất nhanh sau đó, trong cảm xúc hạnh phúc ngượng ngùng và cả khô nóng, Ninh Nghị cởi bỏ y phục của Hồng Đề. Tối hôm ấy, dù nàng có thân phận võ học tông sư, cả đêm nàng vẫn bị dày vò, khi dễ. Thậm chí đó đôi khi, nàng cảm thấy nam nhân trước mắt không chỉ xem nàng là thê tử, mà vẫn giữ nguyên thân phận sư phụ để dày vò nàng, khiến cho nàng cảm thấy rất ngượng ngùng, thậm chí nhiều lúc còn nhịn không được mà muốn khóc lên.
Nhưng còn có thể làm sao nữa đây.
Nàng đã gả cho hắn rồi...