Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 635 : Gặp nhau mùa thu (thượng)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Cuối tháng tám năm Cảnh Hàn thứ mười hai, người luyện võ tập hợp ở kinh thành chờ thi Võ Trạng nguyên. Nguyên vốn để phối hợp nữa năm sau phát ra Chiếu chiêu an, cuộc thi võ khoa lần này thanh thế vô cùng long trọng, nhưng mà theo cuối tháng bảy truyền đến tin Hoàn Nhan A Cốt Đà đã chết, nghe phong thanh trong kinh chợt có biến hóa, vài lần xung đột phá rối trị an bị nhấc lên trên mặt bàn, phủ Khai Phong điều quân bắt giữ những người này, tiếng thảo luận về không thể nuông chiều người tập võ vi phạm pháp lệnh, đã truyền đi trong giới văn sĩ.



Việc này nhìn như không có liên quan quá lớn với cuộc thi Võ Trạng nguyên, hết thảy đều đang tiến hành như thường. Tiếp sau đó một nam tử tên là Vi Tam Niệm trên danh nghĩa ở Ngự Quyền Quán, thu được đứng đầu cuộc thi Võ Trạng nguyên lần này, sau đó cưỡi ngựa dạo phố chờ đợi giao phó chức vụ. Tiếng kêu gào bên ngoài cũng đã ở bắt đầu yên tĩnh lại...



- ... Đầu voi đuôi chuột mà!



Xe ngựa chạy tới phía trước, lúc sắp đến gần Biện Lương, Ninh Nghị nhìn tin tình báo phát tới, khẽ thở dài một hơi. Sau cuộc thi Võ Trạng nguyên, an bài các võ cử nhân còn chưa có cấp phát, nhưng an bài đại khái, giao cho chức vụ vân vân, tướng phủ bên này đã có dự thảo rồi.



Lúc này người tham dự võ cử hẳn đã chọn người, đại bộ phận đều đến từ chính phương bắc. Có không ít người cũng là lấy được ích từ Chiếu chiêu an. Vì để củng cố tác dụng của Chiếu chiêu an lần này, để ân huệ từ trên ban xuống, để những người này không đến mức trung thành với thế lực nào khác, hay người nào khác, mà chỉ trung thành với Hoàng đế và quốc gia... Vì thế lần này mới chọn lựa cử hành quang minh chính đại.



Nguyên vốn sau khi chọn lựa lần này, phần lớn mọi người trong đó đều sẽ được trọng dụng, thông qua danh nghĩa "môn sinh Thiên tử", cấp cho thực chức, thực quyền. Thậm chí còn ở một số địa phương phương bắc, về mặt nào đó, quyền lực tự chủ giỏi hơn phía trên quan văn. Trong chuyện này chỉ chờ mong bọn họ sau này sẽ phát huy tác dụng lớn. Tuy nhiên theo trong tờ tin tình báo, tất cả an bài đều bị điều chỉnh trên diện rộng.



Bản thân chính trị là một chuyện cực kỳ tinh tế, giữa các đại thần đối lập với nhau, tranh giành người của nhau; giữa Hoàng đế và đại thần, rất nhiều thời điểm cũng là quan hệ đối lập. Làm thế nào để bộ phận võ quan này trung với Quân Vương mà không phải là trung với người khác, cần phải bố trí rất nhiều thủ đoạn. Nếu không người dùng sức mạnh nâng một người lên, cũng chỉ tiện nghi cho một thế lực lớn nào đó... vậy thì sẽ cực kỳ không phù hợp với đạo lý cân bằng.



Trước khi Hoàn Nhan A Cốt Đả chết, Hoàng đế cũng có ý định và ý tưởng này. Thế nhưng sau khi truyền đến tin người chết, rõ ràng Hoàng đế liền thối lui về sau một bước. Bởi vì lực lượng quan văn bắt đầu vồ dập, mọi ký kết ngầm lúc ban đầu đã mất tác dụng, quan viên các mặt lại có ý đồ đè ép quyền lực của võ tướng, đồng thời cũng đã lôi kéo một đám võ cử trúng cử lần này. Lại muốn thi hành dựa theo kế hoạch lúc đầu: trả giá bằng tinh lực, cần giữ cân bằng phe đang tranh giành cũng đã trở nên rất phiền toái. Hoàng đế cũng nhìn ra chỗ phát sinh vấn đề, liền dứt khoát đánh hạ, đánh tan võ khoa cử tiếp sau lần này. Như trước dựa theo bước đi trước đây, ý đồ của Hoàng đế lui ra phía sau một bước tránh phiền toái, tiếp theo sau chính là biến hóa nghiêng trời lệch đất!



Một tiệm sách chỉ mở cửa vào lúc đêm khuya.



Hoan nghênh ngài quang lâm.



- Còn chưa bắt đầu phân phối, hệ quan văn đã bắt đầu ra tay rồi, cũng thật sự là làm ra được... Đại giáo đầu của Thái phủ cùng Vi Tam Niệm ở Phàn Lâu âm thầm góp phần giúp đỡ, nghe nói Vi Tam Niệm gặp xui xẻo... Chậc chậc... Thái Kinh đó...



Nhìn tin tình báo, Ninh Nghị lắc đầu cười cười. Một bên Chúc Bưu bĩu môi.



- Đại giáo đầu của Thái Kinh phủ kia ta đã gặp, so với ta nhiều lắm cũng chỉ cao hơn một đường, nếu thực sự giao đấu... thời gian không lâu khó phân ra thắng bại! Võ Trạng nguyên này làm cũng rất tốt nha! Nếu ta ở kinh thành... xem ra thuộc về ta rồi!



Ninh Nghị cười rộ lên, lật tờ tin tình báo qua mặt khác:



- Khờ dại, ngươi cũng biết đó, Chu tông sư Chu Đồng cũng từng tham gia thi võ cử nhân, sau lại chỉ là võ tiến sĩ. Ông ta trấn thủ Ngự Quyền Quán, một đường đánh tới giáo đầu Thiên Tự, danh chấn thiên hạ. Thế nhưng, cuối cùng muốn được bổ nhiệm làm thực chức quân đội cũng khó khăn...



Chúc Bưu sờ sờ gáy:



- Vậy hiện tại... ta cũng không có tiền đồ sao?
Nhiếp Vân Trúc, vị nữ tử này quen biết với hắn ở Giang Ninh, là người trí tuệ và lịch sự nhã nhặn đã trải qua rất nhiều chuyện, tới lúc này so với lúc ban đầu khi gặp nàng, cũng có chút không giống với lúc trước.



Nàng chạy đến gần, mới dừng bước chân, trong ngực phập phồng, khẽ ngẩng mặt lên, ánh mắt trong suốt mà vui mừng nhìn Ninh Nghị. Ninh Nghị đã bước tới bế nàng lên.



Lập tức nàng có chút luống cuống chân tay.



Xung quanh bên xe ngựa, bên đường, rất đông thuộc hạ mỉm cười nhìn cảnh tượng thuộc về vợ chồng son này, đối với hành vi kinh thế hãi tục của ông chủ nhà mình, bọn họ đã sớm thấy riết thành quen, cũng không lấy làm lạ.



Chỉ là có một số người vẫn là mim cười, tự giác quay mình đi...



Không lâu sau, thành Biện Lương, trong sân Phàn Lâu, một ả nữ tỳ cũng đi đến, nhìn Sư Sư cô nương đang ngồi cắm hoa trong phòng, nói một câu:



- Cô nương! Nghe nói Ninh đại gia đã trở về!.



- Ừ!



Sư Sư tùy ý gật gật đầu, tiếp tục hoàn thành cắm hoa trong tay, không lâu sau, hình thành một bộ tác phẩm xinh đẹp ở trên bàn.



Nàng chống hai tay trên sàn nhà, cho thân mình ngửa ra sau, nhàn nhã nhìn tác phẩm của mình. Cảm nhận được ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào trong đình viện, nàng ngẩng đầu lên, hơi híp mắt cảm thụ sự ấm áp, như là con mèo nhỏ đang sưởi nắng mùa thu.



Một năm nay khi mùa hè qua đi, nàng cũng chính thức cự tuyệt đề nghị của Chu Bang Ngạn muốn cưới nàng làm vợ. Từ đó về sau tuy rằng cũng lục tục có người đưa ra yêu cầu như vậy, làm cho nàng đang "chuộc thân" "gả cho người" trở thành chủ đề chạm vào có thể bỏng tay, nhưng trên ý nghĩa nào đó mà nói, khả năng tốt nhất có lẽ đã qua rồi!



Tương lai sẽ như thế nào đây? Nàng còn không có giải đáp.



Nhưng có lẽ có người sẽ có một số cách nói.



Nàng muốn tìm hắn nói chuyện.



Bộ dạng híp mắt như vậy, một lát sau, trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng "phịch", khi nha hoàn chạy sang đây nhìn xem, chỉ thấy cô nương nhà nàng đang ôm cần cổ ngồi dậy từ trên sàn nhà. Ánh mặt trời mùa thu phân giới nửa gian phòng sáng ngời, cô nương nhà nàng đang ngồi bên trong phân giới đó, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu nheo một con mắt, mấp máy miệng với nàng.



Chân tướng là một con mèo mê hoặc chúng sinh....



Mà ngay cả nha hoàn đi theo bên nàng thật lâu, lúc này cũng không khỏi thất thần ngẩn người, sau đó che đôi môi mỉm cười...