Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 641 : Thương lôi (1)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Tuyết tan bằng chảy, nước sông tháng hai lạnh lẽo dần đổ vào biển lớn cuồn cuộn. Cá nhảy trên mặt nước, chim chóc bay trên trời. Vạn vật màu xanh, chim oanh hót báo hiệu mùa xuân. Sau mùa xuân lại tới mùa hè bão táp. Thỉnh thoảng mưa to trút xuống mặt đất, mưa phá hủy lá chuối. Mưa tạo thành những cơn lũ ở nhiều nơi. Thỉnh thoảng lại là một sáng sớm đầy sức sống, hoặc là buổi trưa nóng như lửa, hoặc là ban đêm oi bức, không ngừng quạt cho mát, mùi nhang muỗi lượn lờ như làn khói.



Năm Cảnh Hàn thứ mười ba, mùa hạ.



Lúc gió tuyết thổi tới, đã không còn lạnh. Nàng đứng ở đằng đó, muốn nhìn thấy cha và mẹ ở đầu gió tuyết. Muốn nhìn rõ chị và em trai trong gió tuyết. Nàng đi về hướng bên kia. Bóng người dần dần nhìn rõ.



Tới lúc khuya khoắt, có nhiều thứ như là muốn lao ra từ lòng đất rồi xông ra ngoài. Nàng không biết đó là cảm xúc gì. Lúc mở mắt ra, chiếc màn bị gió đêm thôi đung đưa. Thảm đã bị nàng đá văng. Nam nhân cũng không ở bên cạnh.



Nguyên Cẩm Nhi nằm trên giường trong chốc lát. Ánh trăng sáng tỏ chiếu qua cửa sổ. Nàng chỉ mặc một cái yếu màu hồng phấn, lộ ra cái lưng và cánh tay bóng loáng, hai chân thon dài, mũi chân như được phủ một tầng ánh trăng trong suốt, tỏa sáng như ngà voi. Trên mắt cá chân phải đeo một sợi dây nhỏ màu đỏ.



Cảm xúc vẫn còn bị ảnh hưởng bởi giấc mơ. Tuy nàng đã mở mắt, nhưng vẫn nằm nghiêng ở đằng đó, không hề cử động. Qua một lát, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy cái thảm bên cảnh. Nhớ tới đêm qua ở chung với hắn, nhớ tới mấy việc xấu hổ, nàng không muốn xa rời. Bất kể lúc ấy như thế nào, hết thảy đều lắng đọng trong lòng nàng, khiến nàng cảm thấy ấm áp.



Nàng đã có nhà rồi.



Bởi vậy, dù lại lần nữa nhìn thấy gió tuyết đã lâu không thấy kia, nàng cũng không còn cảm thấy rét lạnh. Ngược lại muốn ngắm nghía nó.



Dù sao người con gái trong gió tuyết đó, đã trưởng thành rồi.



Nàng ngồi dậy, mặc váy lụa, xiêm y, sau đó lại xuống giường đeo giày, đi ra cửa. Ninh Nghị đang ngồi ở cái ghế ngoài sân, nghĩ cái gì đó. Nàng nhìn trong chốc lát, rồi mới đi tới. Dưới ánh trắng, nữ tử mặc quần áo tơ lụa mỏng manh giống như tiên nữ. Lúc tới gần, nắm lấy tay nam nhân, ngồi ở một bên, nhìn mặt hắn.



- Xin lỗi nàng, vừa rồi có tin tức tới, ta không muốn làm nàng tỉnh.



Nam tử đang nhắm mắt nghĩ việc gì đó, rồi mở mắt nhìn nàng cười cười. Cẩm Nhi lắc đầu. Trong lòng nhớ tới mấy năm trước lúc vừa mới quen biết Ninh Nghị, trong nháy mắt đã bốn năm năm qua đi. Tính toán, thì nàng bị bán phải sống trong thanh lâu đã bốn, năm năm, trở thành hoa khôi bốn, năm năm. Từ đó về sau lại bốn, năm năm. Tới hiện giờ, đã là năm Cảnh Hàn thứ mười ba rồi, thời gian như thoi đưa. Nàng cởi giầy, nằm xuống bên cạnh hắn. Tuy ghế dựa rộng, nhưng hai người nằm vẫn có chút chật. Ninh Nghị ôm nàng, để cho nàng tựa vào ngực của mình. Thân thể hai người dán vào nhau.



- Xảy ra chuyện gì?



Cẩm Nhỉ nhẹ giọng hỏi.



- Không có gì.



Ninh Nghị lắc đầu, thanh âm cũng nhẹ:



- Phía bắc gửi tới một tình báo mà thôi. Bắt đầu từ năm trước khi Hoàn Nhan A Cố Đả chết, bởi vì ảnh hưởng từ Chiếu chiêu an, nên việc trị an ở phương bắc đã tốt hơn nhiều.



Lời của Ninh Nghị, như là nói với Cẩm Nhi. Trên thực tế là chưa hẳn như vậy. Chỉ là hắn đang sửa sang lại tin tức ở trong đầu mà thôi. Gió mát ban đêm khiến đầu óc người ta thanh tỉnh.



- Kỳ thực cũng không phải chuyện xấu gì. Trị an tốt lên, rất nhiều thương nhân đều tuôn về bên đó. Hiện giờ phía bắc Biện Lương đã phồn hoa hơn trước ít nhất ba thành. Thời gian nửa năm, mọi người đều nói chiếu thị Chiếu chiêu an của Đàm Xu Mật chính là việc làm công đức. Ừ, phía bắc dù sao cũng có một phần Trúc Ký của chúng ta.



- Lập Hằng còn đang lo lắng tới việc đánh giặc à?



Cẩm Nhi hỏi.
Không bao lâu, cả nhà tỷ tỷ, tỷ phu đã biến mất trong đám đông.



Thế giới rất lớn, mà cuộc sống rất nhỏ. Vụn vặt biệt ly, cũng có vụn vặt gặp nhau, vụn vặt duyên phận. Nhiều việc vụn vặt, khiến ngay cả Ninh Nghị cũng nghi hoặc, có lẽ chiến tranh chỉ là một điều quá xa xôi. Giờ đã là tháng sáu âm lịch của năm Cảnh Hàn thứ mười ba rồi. Ở phía bắc của Biện Lương, xúc tụ của Trúc Ký đã kéo dài rất xa. Ở trong một tòa thị trấn nằm phía tây Thái Nguyên, mặt trời dần lặn về phía tây, một đám người tụ tập dưới bóng cây bên đường, hào hứng dạt dào nghe người kể chuyện của xe ngựa Trúc Ký kể chuyện võ hiệp. Bên cạnh sạp kể chuyện, một cỗ xe ngựa bày bán đồ ăn vặt, hoặc là vật dụng hàng ngày. Trong lúc nhất thời, làm cho trấn nhỏ này rất náo nhiệt.



Một đám thoạt nhìn giống như người giang hồ, đang ở một bên đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.



Danh tiếng của Trúc Ký đã lan sang tới tận đây. Mỗi một lần kể chuyện, xen kẽ với xiếc ảo thuật, đủ trò đủ kiểu, khiến cho trấn nhỏ náo nhiệt mãi tới đêm khuya mới chấm dứt. Ngày nào cũng như vậy, từ lúc mặt trời thức dậy tới khi ánh trăng lan tỏa, người của Trúc Ký mới chuẩn bị thu quán. Mà dân chúng trong trấn cũng dần giải tán, về nhà nghỉ ngơi.



Rốt cuộc người dân đã rời đi hết, vài tên lục lâm đứng bên cạnh trông cả đêm rốt cuộc đã tới. Cầm đầu là một tên nam tử cao lớn có lông mày rất rậm. Cơ thể khỏe mạnh, vẻ mặt tuấn tú, ánh mắt đầy tang thương và trầm ổn, thoáng ẩn sát khí.



- Phải nói một câu.



Nam tử đi tới, cau mày nói:



- Hôm nay bỏ qua, từ nay về sau, người của Trúc Ký các ngươi không được tới nơi này nữa. Nếu không ta sẽ đánh chết các ngươi.



Giọng điệu của y như là đang nói tới một chuyện cực kỳ nhỏ nhặt. Đang thu dọn đồ đạc, người của Trúc Ký nghe vậy liền dừng tay, nhìn nhau vài lần. Một gã hộ vệ phụ trách an toàn của Trúc Ký đứng cách đó không xa đi tới. Y nhìn nam tử kia, ánh mắt có chút phức tạp.



- Sử đầu lĩnh, đã lâu không gặp.



Hộ vệ Trúc Ký chắp tay nói:



- Việc ngài nói, khó có thể xảy ra.



- Ngươi quen ta?



Nam tử họ Sử nhìn y, cánh tay vừa động, trong nháy mắt, từ phía sau, một cây côn đã xuất hiện trong tay. Hành động này khiến bầu không khí càng thêm khẩn trương. Vì nguyên nhân nào đó, có vẻ như y rất cố kỵ với việc mình bị lộ thân phận.



- Cửu Văn Long Sử Tiến, Sử đầu lĩnh.



Hộ vệ kia chắp tay:



- Tại hạ cũng từng là người của Lương Sơn, tự nhiên là biết Sự đầu lĩnh.



Bởi một câu này, không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo. Sử Tiến nghiêng nghiêng đầu, nở một nụ cười đáng sợ.



- Đồ ăn cây táo, rào cây sung!



Không có nhiều người thấy hành động trong nháy mắt đó. Nhưng tiếng hô vừa tắt, hộ vệ Trúc Ký vừa mới chắp tay nói chuyện đã vung vẩy máu, bay ra đằng sau. Tiếng cây côn như một trận gió gào thét, thổi toàn bộ nơi này, sau đó đập xuống mặt đất. Trong ánh lửa đêm hè, bụi bặm bay tứ tung, trên mặt đất xuất hiện một vết rạn.+



Cách hơn hai năm, ngọn lửa trên gương mặt đó tóe ra sự tức giận, hướng về đám người Trúc Ký...