Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 647 : Khoảnh khắc thiên ngoại cô hồng nổi giận (hạ)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Ngay khoảnh khắc này đã lặng yên xuất hiện biến hóa, bên trong bốn trận quân Kim ở đối diện, Hoàn Nhan Tông Vọng đang nói về Quách Dược Sư với Hoàn Nhan Đồ Mẫu thúc thúc y, đối với Vũ triều cường địch có thể mời chào được danh tướng như thế, bọn họ cũng là có chút bất ngờ.



- Lúc trước nhân chuyện Trương Giác, binh tới chân thành Yến Kinh, nghe nói Quách Dược Sư này là chủ trương theo thành mà thủ đấy!



Hoàn Nhan Đồ Mẫu ở trên chiến mã nghiêng đầu nói:



- Đáng tiếc sau lại không giải quyết được gì, lúc ấy nếu có thể giao thủ một lần, thì lần này trong lòng cũng có biết trước rồi!



- Điều đó cũng không quan hệ! Thúc thúc! Ước vọng trong nội tâm của ta là có thể giao thủ với anh hùng thiên hạ, lần này hắn có thể cho ta niềm vui bất ngờ đây... Ồ...



Hoàn Nhan Tông Vọng đang nói chuyện hăng say, đột nhiên nhíu mày, trong bóng đêm, y dời ánh mắt nhìn về phía một bên chiến trận, giơ roi ngựa chỉ:



- Đó là cái gì... Bọn họ lại đang có mưu đồ gì?



Hoàn Nhan Đồ Mẫu cũng híp mắt nhìn ra ngoài một hồi:



- Triệt thoái ra phía sau? Hay là tổ chức công kích tiếp?



- Truyền lệnh chư tướng đi tới mặt đông bắc, quân mã thả chậm tốc độ, tập trung tới hướng bộ đội thuộc Ma Cát Mãnh An, không được liều lĩnh, canh phòng nghiêm ngặt có lừa gạt! Mau!



Theo Tông Vọng hạ lệnh, lính liên lạc chạy như bay xuống, tên lửa bắn lên bầu trời đêm, toàn bộ bốn trận quân Kim rơi vào không khí khẩn trương ồn ào náo động vận chuyển.



Mà ở bên kia, Quách Dược Sư nhìn tình huống bên cánh, trong lúc đó theo bản năng giục ngựa chạy ra vài bước, rồi dừng lại:



- Sao lại thế này! Vì sao lui về phía sau!



- Là quân đội thuộc Trương soái, Lưu soái...



- Ta biết là bọn họ, bọn họ luôn luôn ở bên cánh, chỉ làm nghi binh, vì sao lại rút lui! Truyền lệnh của ta, bảo bọn họ tiến tới...



Tình thế quỷ dị chợt xảy ra bất ngờ này làm cho Quách Dược Sư trở tay không kịp, y cũng không sao nghĩ ra được hai huynh đệ kết nghĩa Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân này tại sao lại làm loại chuyện này. Chiến trường rộng lớn, lại là ban đêm đợi tới thời điểm thấy rõ ràng biến hóa, hai chi quân đội cánh đông bắc đã lui ra phía sau, rút khỏi một cái thung lũng thật lớn, người Kim dường như cũng hoảng sợ, đội ngũ của bọn họ đang triệt thoái tụ tập ở phía sau quân đội tiền phương, hết thảy trầm mặc kinh nghi bất định. Toàn bộ quá trình đại khái kéo dài thời gian chừng nửa nén hương, vô số mệnh lệnh và ý chí, xông qua bầu trời chiến trường hỗn loạn.



Người Nữ Chân thổi kèn lên.



Sau đó, đội Kỵ Binh cứ thế rút lui ra phía sau quân đội, chạy thẳng xuống!



Giống như như thủy triều tan tác bắt đầu xuất hiện ở một bên chiến trường. Kỵ binh dưới trướng Quách Dược Sư từ bên cánh xen kẽ mà lên, ý đồ ngăn cản công kích của người Nữ Chân. Nhưng mà sụp đổ đã hình thành. Bổn trận Thường Thắng Quân vội xông tới hướng bên này, đồng thời phát ra mệnh lệnh, ý đồ lệnh cho đội ngũ của mình và hai chi đội ngũ của Trương Lệnh Huy, Lưu Thuận Nhân đang rớt ra khoảng cách một lần nữa hội binh lại tổ chức phòng thủ nghiêm mật... nhưng vẫn là trễ rồi. Thế quân tan tác và bộ đội trực thuộc của mình đã hình thành cục diện trong ngươi có ta, trong ta có người. Một mảnh vách núi sụp xuống, dần dần hóa thành nửa ngọn núi lớn vỡ vụn.



Một mảnh nhỏ của Phong Thần bảng gợi ra hàng nghìn hàng vạn câu chuyện, tin tức về tương lai, chân tướng của vị diện, thay đổi sự thật, cải biến tương lai, còn có thể...



Vô số thi thể theo sông Triều Bạch trôi xuống, trong trời đêm chảy qua ánh lửa, còn dư lại thì đang không ngừng chỉnh quân, không ngừng chém giết. Đối diện, quân Kim đã ác chiến một ngày, lại lần nữa khôi phục thế công như sóng dữ, nghiền ép tới hướng một nửa Thường Thắng Quân còn chưa sụp đổ. Quách Dược Sư chỉ theo bản năng dẫn dắt trận thế hỗn loạn, dẫn theo quân đội chạy đi tới hướng thành Yến Kinh tan tác kia. Thời gian cách mấy năm, cảnh tượng thành Yến Kinh rơi vào tay Tiêu Can nghiền ép tan tác, dường như hiện lại trước mắt. Mà vào lúc này, đầu tiên bán đứng y chính là huynh đệ bên cạnh y...



Đêm khuya, vô số bại binh tràn vào cổng chính thành Yến Kinh, Tri phủ Thái Tĩnh đứng ở trên cổng thành nhìn cảnh tượng này, cả người cũng đã phát lạnh. Tiếp theo sau Quách Dược Sư thống lĩnh quân đội trực thuộc đi vào cổng thành, người Nữ Chân như thủy triều ào tới, công phá tòa thành..



Sau khi cổng thành đóng lại, Thái Tĩnh chạy xuống, ở trong quân trận hỗn loạn tìm được Quách Dược Sư. Quách Dược Sư thần khoác áo khoác, cầm trong tay đao thép, nửa người là máu, trong ánh mắt phủ kín tơ máu, giống như con mãnh hổ sắp vồ người. Thái Tĩnh không dám oán trách, miệng nói:



- Tướng quân về tới là tốt rồi, tướng quân về tới là tốt rồi! Chỉ cần có tướng quân đây, chúng ta có thể bảo vệ được Yến Kinh...



Quách Dược Sư đã từ trên ngựa nhảy xuống, quay đầu nhìn ông ta:



- Ngươi không hỏi ta vì sao bại binh sao?



- Bất kể vì sao bại binh, chỉ cần có thể học được bài học...



- Ta cũng rất muốn biết vì sao ta bại binh!
Hùng quan cũng vậy, thành kiên cố cũng thế, giống như châm ngôn thời cổ đại, tới cuối cùng, chúng không có một cái nào là bị người từ bên ngoài công phá. Mà để dự phòng Nữ Chân xuôi nam, triều đình từng làm ra chiến lược mời chào tàn quân Liêu quốc ở khắp nơi... đến giờ này đã gần như hoàn toàn thất bại.



Mà điều thứ ba, Đồng Quán rời khỏi Thái Nguyên, đang trên đường về kinh, và thánh chỉ đang lên phía Bắc, trao tặng ông chức Xu Mật Sứ có toàn quyền chỉ huy chiến sự phương bắc, cùng đi qua sát bên người.



Tuy rằng biết rõ người Nữ Chân niên đại này giống như mở rồi đóng, nhưng Ninh Nghị cũng chưa từng nghĩ tới, hết thảy lại thực sự nhanh như vậy. Chỉ mới thời gian mười ngày, một đường từ Nhạn Môn Quan toàn bộ phương bắc rơi vào tay giặc, người Nữ Chân giống như nước lũ cuồn cuộn cuốn thẳng xuống dưới.



- Kế tiếp, phía nam Nhạn Môn Quan, dù sao cũng là địa phương của chúng ta, mấy chục vạn quân đội đóng ở các nơi, cho dù là bọn họ nhanh mấy đi nữa, tốc độ cũng sẽ không nhanh hơn quân đội hành quân từ trước. Chúng ta còn có thời gian! Lập Hằng! Hãy tận lực sửa sang lại tư liệu tình hình kinh tế của ngươi, đến lúc đó phối hợp với phía bắc chặn lại, kéo chậm hậu cần của người Nữ Chân... Chỉ cần Thánh Thượng bên kia gật đầu, tất cả quan lại Hộ bộ phía bắc nghe ngươii điều phối, đồng thời cũng cho người Trúc Ký của ngươi gia nhập hỗ trợ, dời người vào núi, mang đi lương thực, tập trung mồi, phối hợp quân đội phía bắc ở phụ cận tác chiến!



Ninh Nghị ánh mắt phức tạp, một bên Nghiêu Tổ Niên lên tiếng nói:



- Tướng gia, lúc này vườn không nhà trống, không khỏi phiêu lưu quá lớn!



Trong lòng mọi người, phần lớn có thể hiểu được việc này. Cho dù trong lòng biết rõ sự lợi hại của Nữ Chân, cho dù tuyến đầu phương bắc đã toàn diện rơi vào tay giặc, phía sau còn có mấy chục vạn đại quân, hiện tại tới ngày khai chiến chỉ còn mười ngày đề xuất vườn không nhà trống, khiến dân chúng mất đi chỗ ở, phiêu lưu chính trị lớn chính là không chống nổi... Nói không chừng thực sự có người nào đó sẽ ngăn chặn người Nữ Chân ở trên đường Thái Nguyên, đánh bại bọn họ thì sao? Mấy chục vạn quân, không lý do quả quyết bọn họ chiến bại a!



- Không có biện pháp!



Tần Tự Nguyên lắc lắc đầu:



- Cũng may trong lòng Thánh Thượng... là có hiểu rõ... Ta tạm thời không ở trên triều đình nhắc nhở, đợi tiến cung, nói riêng cho Thánh Thượng nghe, sẽ được phép đấy!



Ninh Nghị gật gật đầu:



- Trình tự di chuyển tận lực từ bắc tới nam!



Kỷ Khôn bên kia cũng nói:



- Mở rộng toàn bộ sự tình đi! Sở quốc công về kinh có lẽ là chuyện tốt, ông không muốn ở lại Thái Nguyên, chúng ta hãy tìm lý do cho Sở quốc công. Trung tâm trận chiến này nhất định sẽ rơi vào kinh thành, bởi vậy Quốc công gia trước tiên về kinh trấn thủ. Bây giờ nghe nói tới chuyện hơi có chút giật gân, nhưng Quốc công gia hơn phân nửa sẽ thu hàng, chúng ta đẩy ông đến nơi đầu sóng ngọn gió!



Văn Nhân Bất Nhị mỉm cười, bên kia, Ninh Nghị thu dọn đồ đạc:



- Nếu được phép, ta chuẩn bị Bắc thượng!



Nghiêu Tổ Niên nhíu mày:



- Lập Hằng trấn thủ kinh thành không được sao?



- Tin tình báo đưa về tốc độ nhanh nhất, mới có hiệu suất cao nhất. Dù sao sau khi tiếp thu ta cũng không có tinh lực xử lý chuyện khác rồi, vẫn phải đến địa phương gần nhất nhìn mới được. Yên tâm! Một khi gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức chạy trốn!



- Vậy ta theo ngài Bắc thượng!



Văn Nhân Bất Nhị cười nói:



- Dù sao ngài sẽ lập tức chạy trốn!



Tần Tự Nguyên nhìn mọi người, cũng cười cười:



- Ta chuẩn bị vào cung. Hai ngày này sẽ quyết định mọi chuyện!



Lão nhân xoay người rời phòng, Ninh Nghị cũng cười cười:



- Ta đi về trước sắp xếp một chút! Cáo từ mọi người.



Nguyên vốn chiến sự giờ mới bắt đầu, hữu Tướng phủ làm phụ trách hậu cần, gánh vác vẫn là rất nhiều công tác vụn vặt mà phức tạp, nhưng tới lúc này, cảm giác gấp gáp rốt cục ầm ầm áp chế, người cũng phải chuẩn bị điều động đi. Mà cũng ở trong hơn mười ngày khai chiến này, rất nhiều cư dân địa phương phía bắc Hoàng Hà, cũng bắt đầu dưới uy hiếp của chiến tranh mang gia đình rời khỏi nơi cư trú... Đây là toàn bộ tin tức khá linh thông thứ nhất trong thúc đẩy di dời lớn, vô số quân đội, đang nhanh chóng điều động lên quan ải hướng lên tuyến trên.



Chiến tranh là chuyện của quân nhân, dân chúng bình thường chỉ phải tránh xa, hoặc là ở nơi yên tĩnh chịu đựng trong im lặng. Mà cũng trong bầu không khí này, có một bộ phận người thân là cực kỳ đặc biệt, lúc này hoặc tụm năm tụm ba, hoặc một mình một bóng, cầm trong tay binh khí hoặc đao hoặc thương bất đồng, mặc hoặc chỉnh tề hoặc cũ nát, hoặc cưỡi ngựa hoặc đi thuyền hoặc ngồi xe... tất cả đều ngược dòng hướng tới tuyến đầu chiến cuộc... nơi báo trước tử vong...+