Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 660 : Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ (1)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Ánh nắng nhạt nhòa, bên ngoài thành Biện Lương đang chìm trong cảnh giết chóc thảm khốc.
Tiết Trường Công phun ra một búng máu, đầu ong lên như muốn nổ tung, y đẩy thầy thuốc đang băng bó cho mình ra, cầm đao đứng lên, thân thể lảo đảo.
- Tránh ra! Ta không sao! Không sao cả! Trên tường thành thế nào? Thế nào rồi?
Đẩy cửa ra, ánh sáng chiếu xuống, tiếng chém giết lập tức trở nên mãnh liệt hơn, phía trước là những bức tường thành cao lớn cạnh Tân Toan Táo môn, tiếng chém giết tràn ngập tường thành, một thân binh chạy tới:
- Tỷ phu, tỷ phu, huynh sao rồi? Huynh không sao rồi chứ?
- Sao để dám xuống đây?
Tiết Trường Công túm lấy vạt áo em vợ:
- Mau lên trên đó! Lên mau!
- Tỷ phu, huynh rơi từ trên tường thành xuống! Huynh rơi từ trên tường thành xuống đấy! Huynh không sao chứ?
Tiết Trường Công hơi ngẩn người:
- Ta không sao cả!
Từ trưa ngày mùng ba tháng chín, người Nữ Chân đã phát động cuộc tấn công quy mô lớn nhằm vào Biện Lương, tập trung tấn công vào ba điểm Trần Kiều môn, Tân Toan Táo môn và Tân Phong Khâu môn. Trong đó Tân Toan Táo môn chịu công kích mạnh mẽ nhất. Tiết Trường Công chính là một thuộc cấp của Phủng Nhật quân, có hơn bốn trăm thuộc cấp. Không lâu trước đó, khi tướng lĩnh dưới trướng Tông Vọng là Tái Lạt đã dẫn quân vượt qua hào trước thành, bắc thang lên của thành tấn công, Tiết Trường Công đã dẫn dắt thủ hạ của mình phòng ngự thành, chiến đấu ác liệt với người Nữ Chân. Y đẩy một tướng lính người Nữ Chân mới bị ngã xuống khỏi tường thành.
Rơi từ trên tường thành cao bảy trượng xuống, cả hai rơi vào nóc một cái xe ngựa, tên tướng lĩnh người Nữ Chân kia để y làm cái đệm thịt. Y hôn mê rất lâu, đến giờ tỉnh lại vẫn bình yên vô sự, bây giờ nghĩ lại, cũng coi như là mạng lớn.
Nhưng bây giờ không phải là lúc cảm thấy may mắn, y gần như là lôi cậu em vợ lên tường thành. Phủng Nhật quân tuy là một trong những đội quân tinh nhuệ nhất Vũ triều, được bổng lộc cao nhất, cũng được huấn luyện nghiêm ngặt nhất, nhưng cậu em vợ này lại là em của người vợ đã chết của y, thật ra cũng gia nhập chưa lâu, toàn bộ thân thủ đều do một tay y dạy dỗ, thực chất chưa phải tiếp xúc nhiều với mau tanh. Nhưng càng như vậy, y lại càng không thể để em vợ lui về phía sau.
Trên tường thành, người ngã lăn xuống, tên bay như mưa, ngọn lửa bùng bùng gào thét. Tiết Trường Công đi vào giữa đám thủ hạ của mình, hét lên:
- Lão tử đã trở lại, Lão tử đã trở lại rồi đây! Lão tử ngã từ trên tường thành xuống cũng chẳng hầy hấn gì cả. Thấy chưa? Thằng nhãi Nữ Chân kia đã thịt nát xương tan rồi đấy! Lão tử có sao đâu! Ném đá và đổ dầu xuống cho ta, cho chúng vỡ đầu, thiêu chết chúng đi, thiêu chết chúng đi!
Trong màn tên rào rào mà người Nữ Chân phóng lên tường thành, y không những không tránh mà cứ thế bước phăm phăm lên tường thành, những binh lính thấy thủ lĩnh của họ cường hãn như vậy, ai nấy đều nắm chặt binh khí, hăng hái phòng thủ. Mà ở cách đó không xa, một đội thang may mắn thoát khỏi đợt phòng thủ mãnh liệt, mấy tên lính tinh nhuệ Nữ Chân tranh thủ nhào lên. Tiết Trường Công dẫn theo em vợ, cầm đao lớn xông vào đám người này.
Trận giáp lá cà ở trên tường thành đang chém giết hỗn loạn, Tiết Trường Công dùng đao pháp tổ truyền, so đao với một tên lính người Nữ Chân thân thể cao to vạm vỡ, mấy thân binh xung quanh đó đều chém giết rất liều mạng. Cậu em vợ múa một đao giả, tránh khỏi nhát chém trí mạng của người Nữ Chân, rống lên một tiếng: "A!!!", một đao đâm thẳng vào bụng tên lính Nữ Chân, mắt đỏ ngầu đấy tên lính Nữ Chân kia lui về phía sau.
Tiết Trường Công mạnh mẽ xông lên, đón lấy đao của một gã Nữ Chân khác, tên lính Nữ Chân bị đâm vào bụng kia lùi lại, đao của cậu em vợ liền chém đến, lại thêm một đao thép của Tiết Trường Công chém qua. Y nhanh chóng đá tên lính Nữ Chân này xuống tường thành, kéo áo cậu em vợ, một bên mở đường tránh những đòn tấn công hóc hiểm.
Bắt đầu nấp vào trong tường thành, y đánh một bạt tai vào mặt cậu em vợ, xung quanh đều là tiếng chém giết rung động, y hung hăng quăng một câu vào mặt cậu em vợ:
- Quyết đoán lên! Ta nói đệ phải ra tay dứt khoát vào, đệ còn cần mạng nữa không đây!
Y nói xong cây này liền "A" một tiếng đâm ra, đao cắm thẳng vào bụng một tên lính Nữ Chân, hét lên mấy tiếng nữa rồi mới lui về phía sau.
Bốn phía đều là mùi máu tanh, mùi tro tàn, y cũng không kịp xem xét tình hình của em sợ, bởi vì càng ngày càng có nhiều người Nữ Chân xông lên, bên cạnh có biết bao máu tươi chiếu vào y? Đó là một thân binh dưới trướng bị chặt đứt đầu. Y hô to xông lên, đao kiếm va đập chan chát, tóe lửa, tiếng gào thét vang vọng tứ phía. Trong nháy mắt khi một thanh đao sắp bổ xuống đầu y, y thấy cậu em vợ vội vàng lao tới.
Sau đó, mơ hồ nghe được có người hô:
- Cố gắng chống cự, cố gắng chống cự! Lý tướng quân đến rồi! Lý tướng quân mang binh đến rồi...
Khi người Kim mang quân đế đánh, đầu tiên muốn chiếm đoạt Mưu Đà Cương phía tây bắc thành Biện Lương, đây vốn là nơi chăn nuôi bò và ngựa của Vũ triều, ba mặt bị nước bao quanh, dễ thủ khó công, có thể nói là một nơi đóng quân vô cùng hợp lý, đương nhiên là nơi sau khi Quách Dược Sư tìm hiểu kĩ càng về thành Biện Lương rồi mới sắp xếp, bố trí. Sau đó vào ngày hai mươi tám tháng tám, người Kim theo đường thủy phát động cuộc tấn công vào phía tây thành Biện Lương, đợt tiến công này, do đã có chuẩn bị từ trước nên đã bị Lý Cương dễ dàng đánh lui.
Ba ngày đầu tháng chín này mới chính là đợt tiến công chính nhằm vào ba công thành trọng yếu của Biện Lương. Cuộc chiến ở Trần Kiều môn và Tân Phong Khâu môn thật ra không quá ác liệt, đa phần người Nữ Chân chỉ dám dừng lại ở các hào bảo vệ trước cổng thành, nhưng trận chiến ở Tân Toan Táo môn thì thật là vô cùng ác liệt, người Kim hết lần này đến lần khác leo lên tường thành. Cuối cùng Lý Cương phải tập hợp hơn một nghìn cung thủ trong Cấm vệ quân từ hai mươi dặm cách đó ra tiếp viện cho tường thành, mới đánh lui được người Kim, mà quân phòng ngự trên tường thành bị thương cùng lên đến ngàn người.
Sau khi Tiết Trường Công tỉnh lại đã là chạng vạng tối, xung quanh đều là tiếng kêu la thảm thiết, mùi thuốc đông y và mùi máu tanh hòa lẫn vào nhau.
Đây là y quán chuyên chữa trị cho những người bị thương trong quân đội, có rất nhiều người bị thương trong trận chiến trên tường thành vừa rồi đều được đưa tới đây. Chiến tranh vô cùng khốc liệt, đao kiếm không có mắt, chuyện mất tay mất chân, hay mù mắt đều là chuyện thường, có người trong quá trình chữa trị thì bỏ mạng, có người hét lên đau đớn, thảm thiết. Bên cạnh Tiết Trường Công có một người bị thương ở chân, hai mắt mở to nhìn lên, vô thức gào lên. Tiết Trường Công phát hoảng rồi mới bình tĩnh lại được, ngồi xuống. Lúc này mới có thân binh chạy đến:
- Lão Đại
Tiết Trường Công vung tay tóm lấy y:
- Thế nào rồi? Thắng rồi đúng không?
- Thắng, thắng rồi ạ! Lý tướng quân dẫn binh đến đây, đẩy lui toàn bộ quân Nữ Chân rồi.
- A.
- Ta cần một con thuyền, đưa một số người qua bên kia trước.
- Cho ngươi một con thuyền nhỏ, nếu có chuyện gấp có thể lập tức xuất phát.
- Cũng không phải là gấp.
Ninh Nghị nói:
- Thành Biện Lương đã bị bao vây rồi, dân chúng xung quanh đó người thì đang lẫn trốn, có kẻ vẫn nhất quyết không dời đi, ta tuy đã an bài rất nhiều người của Trúc Ký ở bên kia, nhưng người Nữ Chân xuôi nam quá nhanh, chỉ lo bọn họ phối hợp với quan phủ không được tốt như vậy, ta muốn đưa một số mệnh lệnh qua đó, một vài chuyện cần phải đưa thẳng vào trong thành Biện Lương.
Tần Thiệu Khiêm liếc hắn một cái, chần chừ một lát:
- Hiện nay có đến mấy chục vạn người cần qua sông, trận chiến sẽ bắt đầu nhanh chóng, thắng bại chắc có lẽ không kéo được lâu, xung quang thành Biện Lương đã biến thành bãi chiến trường, người nên đi cũng đã đi cả rồi. Lập Hằng cảm thấy có nhất thiết phải vườn không nhà trống nữa không?
- Nếu rút lui một cách có trật tự và có mục đích sẽ cứu thêm được rất nhiều người, hơn nữa số lương thực những người may mắn trốn vào núi mang theo cũng đủ nuôi sống người Nữ Chân ở xung quanh thành Biện Lương rồi, ta không biết trận chiến này sẽ có cục diện như thế nào, nhưng ta muốn tận lực giúp đỡ bọn họ chạy trốn.
Ninh Nghị lại cười:
- Có lẽ ta cũng chỉ có thể làm được điều này.
Tần Thiệu Khiêm nhìn hắn, dùng một chút:
- Ngươi muốn giúp bọn họ rút lui sạch hết?
- Cố gắng hết sức.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Tần Thiệu Khiêm xoa bóp tay, một lát sau gật đầu nói:
- Được, lập tức sắp xếp thuyền cho ngươi. Ngoài ra có mấy thứ mới được chuyền đến, Lập Hằng, người cùng ta đến xem.
Y phất tay dẫn Ninh Nghị rời khỏi đại doanh, sau khi phân phó cho thị vệ chuyển thuyền cho Trúc Ký liền dẫn Ninh Nghị đến đằng sau doanh địa, bên kia có một số vật tư chồng chất lên nhau, được chứa bằng rương gỗ, có chừng sáu bảy mươi cái. Tần Thiệu Khiêm mở ra, bên trong là pháo cây du mộc, cũng có một số là đạn pháo và thuốc súng.
- Những thứ này là đại pháo do Lập Hằng người thiết kế, số đạn kia phát cho mỗi đội quân một ít, nhưng không ai thích dùng cả, khi ta dẫn Võ Thắng quân gần đến nơi đã phải người liên hệ với Võ Uy bên kia.
Tần Thiệu Khiêm vỗ vào số pháo dụ mộc, nói với Ninh Nghị:
- Trong trận chiến Thọ Trương, ta cũng chưa dùng đến số pháo này.
- Vì sao không dùng?
Ninh Nghi nhíu mày:
- Đương nhiên ta cũng biết bên phía Hỏa Khí ty chế tạo cũng có chỗ thô sơ.
- Đây là một chuyện.
Tần Thiệu Khiểm nói:
- Ta đã thử qua thứ này mấy lần, bắn vài lần, dễ nổ nòng, làm bị thương người một nhà, cho nên không có người nào dám dùng, hơn nữa nghe nói là thanh thế lớn hơn uy lực, nhưng ta nghe Lập Hằng ngươi đã nói, thứ này có thể khiến ngựa chiến kinh sợ. Quân đội Nữ Chân đa phần đều là kỵ binh, trước kia chưa từng gặp phải thứ này. Lập Hằng, ta biết dưới tay người có người, lần này đến Biện Lương, ta đã tụ tập hết số du lộc pháo lại, xem ngươi có thể tập trung các thợ thủ công lại cải tiến du mộc pháo, nếu là có cơ hội, ta muốn một lần thử dùng khi chiến đấu.
- Được.
Ninh Nghi nhìn số du mộc pháo này, gật đầu:
- Đám thợ thủ công trong đại viện rút lui không quá xa, qua Hoàng Hà, ta triệu tập bọn họ. Mặt khác ta còn có thể triệu tập một số người tài ở phía bắc, nếu cần ta lập tức đưa họ qua đây.
- Vậy việc này giao cho ngươi.
Ninh Nghị do dự một lát, lại nói:
- Nhị thiếu gia, có câu như như lời người nói, thứ này dù sao thanh thế lớn hơn uy lực, nếu gặp phải một đội quân chỉ biết phô trương thanh thế, có thể một kích chiến thắng, gặp phải người Nữ Chân, không thể mù quáng phó thác vào mấy thứ này được, phải xem xét thật kỹ.
Tần Thiệu Khiêm gật đầu, nghi một lát nói:
- Chuyện này ta hiểu.
Không lâu sau đó, một đội quân lớn vượt qua Hoàng Hà, quân thế cuồn cuộn vây lấy thành Biện Lương, áp đảo không khí trong chiến khu. Hơn mười vạn quân giằng co với đội quân của Hoàn Nhan Tông Vọng đang đóng ở ngoài thành Biện Lương, rất nhiều cuộc đụng độ giữa thám báo hai bên nổ ra trong mười ngày đầu tháng chín, mà số dân chúng không kịp rút lui hoặc bị thương cũng bị kẹt trong bầu không khí cao trào này. Đến tháng mười thì chiến tranh chính thức nổ ra, máu tươi của dân chúng bị kẹt lại thành Biện Lương đổ ra trong cuộc chiến này, đã nhuộm đỏ xung quanh thành Biện Lương, biến thành một con sông máu...