Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 662 : Trạch quốc giang sơn nhập chiến đồ (3)

Ngày đăng: 15:02 30/04/20


Dịch giả: luongsonbac1102



Một thôn trang nho nhỏ gần huyện Kỷ, phía đông Biện Lương, gần đây bỗng trở nên náo nhiệt.



Phần lớn cư dân vốn ở tại vùng phụ cận, đã chuyển đi, nguyên nhân nơi này trở nên náo nhiệt là vì các lộ quân đội Cần Vương lần lượt kéo đến, trước tiên là Võ Thụy doanh, đã tập trung ở phụ cận huyện Kỷ hơn sáu vạn quân.



Một đội quân có quân số quá vạn người, là một hệ thống sinh thái hoàn chỉnh, | khi lên tới mấy vạn người, thì việc thống lĩnh, quản lý nó là một thử thách rất lớn.



Hôm nay đại quân của người Nữ Chân hãm thành, chiến sự hết sức căng thẳng, đương nhiên quân đội càng được quản lý nghiêm ngặt hơn ngày thường rất nhiều. Thế nhưng mấy đội quân lớn tập hợp ở khu vực này, ngoài ba doanh Võ Uy, Võ Thắng và Võ Thụy cùng ba vạn quân của doanh Võ Thụy đến từ phía tây, vùng phụ cận kinh thành ngoài mấy đội cấm quân có phiên hiệu độc lập như Phủng Nhật, Thiên Võ, Long Võ...đã rút lui về kinh thành, còn có lực lượng vũ trang với quy mô nhỏ của triều đình, cộng với các đội quân Cần Vương từ bốn phương tám hướng, đều tập trung ở đây, mỗi ngày chỉ riêng vấn đề ai nghe lệnh ai, ai lo việc hậu cần, nghỉ ngơi ở đâu, cũng đều trở nên hỗn loạn không ngừng.



Biên chế quân đội Vũ triều vốn hơi lộn xộn, lần này đại quân tề tựu, các Kinh lược An phủ sứ của mỗi đội quân thật sự là đều cùng cấp, khi tập trung một chỗ, không có cách nào tiết chế lẫn nhau. Tuy mấy quan lớn đứng đầu như Hà Thừa Trung thuộc phe Đồng Quán, Lương Trung Thư phe Thái Kinh ở Võ Uy doanh, Hoắc Tước phe Hữu tướng (tức Hữu thừa tướng) ở Võ Thụy doanh, ngày nào cũng bàn bạc kế tiếp nên đánh như thế nào, nhưng không ai dám tùy tiện phát động tấn công đối với quân Nữ Chân, khi mấy đội quân tiếp cận nhau, chỉ là vì vấn đề hậu cần mà thôi, đã có vô số xung đột xảy ra.



Ở kinh thành, người có uy danh và năng lực lãnh đạo lần đại chiến này, là Đồng Quán, cho dù người đời sau đánh giá ông ta không cao, nhưng lúc này, ông ta vẫn là vị quan có chức vị cao nhất của quân đội Vũ triều. Thế nhưng quân Nữ Chân đánh xuống phương nam, ở kinh thành có những biến chuyển phức tạp, việc Đồng Quán chạy khỏi Thái Nguyên, đã để lại một vết nhơ, lúc ông ta trở lại kinh thành, ít nhiều trong lòng Chu Triết có điều khúc mắc, bởi vậy Đồng Quán cũng thiếu tự tin.



Cũng bởi vì thế, khi chọn quan lại có chức vị cao để thống lĩnh quân đội đánh trận chiến này, chỉ có Tả tướng Lý Cương, người trời sinh cương trực đứng ra. Triều đình đen tối, võ tướng vô năng, Lý Cương rất oán giận, có người nói trong triều đình không ai dám đứng ra, lão tể tướng đành phải bước ra nói:



- Nếu Thánh thượng không sợ quan văn lo việc quân sự, thần nguyện đứng ra gánh vác trọng trách.



Hành động của ông chẳng khác nào cho đám Đồng Quán một cái tát, tuy nhiên, Vũ triều vốn dùng quan văn quản lý quân sự. Đồng Quán cúi đầu không nói lời nào, Chu Triết mừng rỡ, hết sức phấn khởi vì có thể ném củ khoai lang nóng phỏng tay cho người khác.



Sau khi Lý Cương nhận chức, có lẽ cũng có một chút căm phẫn, để lấp sông, ông đã dỡ cả hoa viên của Thái Kinh gia. Thật ra, tuy ông ta nắm giữ chức vụ Tả tướng mấy năm, nhưng rất nhiều việc vẫn bị người có liên quan kìm chế, quyền lực cao nhất của triều đình, luôn nằm trong tay đám Thái Kinh, Đồng Quán, Vương Phủ, Lương Sư Thành. Lão Tể tướng tính tình cương trực và nóng nảy, không mềm dẻo như Hữu tướng Tần Tự Nguyên, nhưng hiện giờ sự an nguy của triều đại dồn hết lên vai của một người, ông trút giận một phen, làm Thái Kinh mất mặt, cũng không có ai dám nói gì.


Bốn, dùng thân vương, Tể tướng làm con tin, hộ tống đại quân Nữ Chân tiến lên phía bắc, trở về nước.



Về lý thuyết mà nói, còn chưa đánh nhau, mà đưa ra bốn điều kiện như trên đối với một quốc gia, thật sự là không có gì để có thể đàm phán, nhưng theo tin tình báo của Ninh Nghị, lúc này trong kinh thành, một mặt Chu Triết dùng Lý Cương quyết đoán, phòng thủ kinh thành nghiêm ngặt, một mặt đúng là mọi người đang thương nghị cầu hòa, nghe nói đã phải người đi hai lượt, đến quân doanh của Nữ Chân, tiến hành bàn bạc hòa đàm.



Trong kinh thành, nghe nói mọi người đang bàn tán xôn xao.



Lúc mặt trời ngả về tây, Ninh Nghị đứng nhìn nơi đóng quân rộng lớn đang bận rộn hối hả, thở dài nói Nhạc Phi. Hắn cũng không thể nói nhiều, ở kinh thành, hoàng thượng giao trách nhiệm phòng thủ và chủ chiến cho Lý Cương, trong chớp mắt lại chuyển sang nghị hòa, Lý Cương đã mấy lần trách mắng ở điện Kim Loan, như là: "Như thế là quân ta đau đớn, còn kẻ thù thì vui sướng.", "Như thế thì làm sao chiến sĩ ở tiền phương có thể anh dũng chiến đấu?", mà đối với chủ đề cấm kỵ này, phần lớn mọi người đều né tránh không đề cập tới.



Chu Triết cũng không đề cập tới vấn đề đó, chỉ trấn an Lý Cương:



- Trẫm muốn đánh, nước nhà như vậy, tội lỗi là do trẫm, nhưng Tể tướng à, vì xã tắc mà tính, tướng sĩ chỉ cần lo chiến đấu anh dũng, trẫm không thể không xét đến cả hai hướng cùng lúc.



Tranh luận không xong, Lý Cương cũng từng yêu cầu, để ông ta đứng ra đàm phán với người Nữ Chân, nhưng Chu Triết quá hiểu tính cách của ông ta, vẫn không đồng ý, cuối cùng phải một người tương đối biết có biết duỗi là Lý Chuyết đi.



Trong chuyện này, Tần Tự Nguyên không lên tiếng.



Tần Thiệu Hòa đóng ở Thái Nguyên đã được một tháng, hiện giờ tin tức hai phía bị gián đoạn, y không biết tình huống gần đây. Tuy rằng Tần Tự Nguyên sẽ tuyệt đối không viện lý do con trai đang tác chiến ở tiền phương để gọi về triều phân rõ phải trái, nhưng đó là điều cấm kỵ mà tất cả mọi người đều không được phép nhắc tới.



Suy cho cùng, hậu phương phải gắng sức, lúc này ở tiền phương, tướng sĩ đang hăng hái chiến đấu, chưa biết sống chết ra sao...



Mấy ngày sau, chiếu chỉ ban ra, Tần Tự Nguyên bị bãi chức...