Ở Rể (Chuế Tế)
Chương 677 : Ngưng đông tuyết hải sinh tử cự luân (8)
Ngày đăng: 15:02 30/04/20
Dịch giả: luongsonbac1102
Từ rất nhiều năm trước, tảng đá đã nằm ở trên ngọn núi này. Đó là một ngọn núi nhỏ vô danh, trông cũng rất bình thường, không đáng để khen là danh lam thắng cảnh. Tảng đá đó chỉ là một tảng rất bình thường trong số rất nhiều tảng đá khác. Nó đã từng chứng kiến bao ngày mặt trời mọc rồi lặn, đã trải qua bao thương hải tang điền (biển cả thành ruộng dâu), chịu đựng bốn mùa biến thiên. Hoàng Hà đã không biết bao nhiêu lần ngập tràn qua nó. Mọi người ở xung quanh cũng đã đi ngang qua nó vô số lần. Thỉnh thoảng lại có đứa bé chăn bò nghỉ chân trên mình nó. Nó đã từng ở một vị trí này thời gian không biết bao lâu rồi.
Những người mặc áo giáp kéo nó rời khỏi vị trí. Tuyết vừa mới từ trên trời rơi xuống, cũng giống như tuyết vẫn từng rơi nhiều năm qua. Nó và rất nhiều tảng đá khác bị kéo tới một mảnh đất bằng phẳng. Khi tuyết vừa mới kịp bao phủ nó một lớp thì những người kéo nó đến đây đã dùng thứ gì đó đập đập, gõ gõ trên người nó. Nó bị đập cho tròn lại, sau đó nó bị xếp chồng lên vô số tảng đá khác.
Ở phía trước nó là doanh trại bằng gỗ xù xì, thô ráp. Ở càng xa hơn phía trước là tường thành cao lớn như thể chia cách cả đất trời, kéo dài ra hai bên.
Tuyết vẫn chầm chậm rơi. Mặt trời mọc rồi lại lặn. Xung quanh tảng đá có khi náo nhiệt, có khi lạnh lùng. Người đến lúc thì chạy vội chạy vàng, có đôi khi đưa những tảng đá bên cạnh nó đi, có đôi khi lại nhét thêm càng nhiều tảng đá khác xung quanh nó. Trời cứ hết sáng lại tối, xung quanh đột nhiên càng thêm náo nhiệt. Tiếng chân người và ngựa chấn động mặt đất. Càng nhiều những chiếc xe chở khí giới được đẩy đến từ bốn phía. Không khí xao động, bất an hòa lẫn cùng những bông tuyết đang rơi xuống.
Trời tối sầm xuống, đến khi sáng lên thì những tiếng chấn động rầm rầm đã bao phủ hết thảy. Những tiếng vang kỳ quái, thô lỗ, hung ác nổi lên xung quanh nó. Rất nhiều tảng đá nhanh chóng bị mang đi. Những tảng đá đó xẹt qua không trung rồi biến mất. Rốt cục, tiếng bước chân chạy vội đến, nhấc bỗng nó lên, đặt trên tấm ván gỗ. Bọn họ lao nhanh, xung phong qua những đám tuyết, đường gập gồ xóc nảy, lúc cao lúc thấp. Khi có người xông lại đây, nhảy lên tảng đá, sau đó xung quanh vang lên vô số tiếng ngựa phi. Tấm ván gỗ đụng xuống đất ầm một tiếng, tảng đá lăn xuống, người cũng ngã xuống bên cạnh nó. Nhưng sau một lát, người đó đứng lên, lại đẩy nó lên tấm ván gỗ.
Hành trình ngắn ngủi trên khí giới bằng gỗ kia kết thúc nhanh chóng. Khi tấm ván gỗ dừng lại, hai người nâng tảng đá lên, đặt nó vào một đồ đựng hình lõm. Tảng đá trầm xuống, tiếng bàn tời vang lên, tiếng người họ cũng vang lên.
Chỉ một thời gian rất ngắn sau đó, nó bay lên trên bầu trời. Đầy trời là vô số những bông tuyết đang rơi khắp mặt đất mênh mông. Nó va chạm với những bông tuyết, xông qua gió lạnh. Đội ngũ những người cưỡi ngựa lao đi phía dưới nó. Ở phía dưới đó còn có cả những người ngã xuống, máu tươi, ngọn lửa, tiếng thét gào như thể tâm thần... Bức tường thành cao lớn ở phía trước nhanh chóng phóng đại, những mũi tên sắc bén nhanh chóng bắn ngược về phía nó đang lao tới. Chỉ trong lữ trình ngắn ngủi này, một mũi tên từ phía trước bay nhanh tới, va chạm với nó, sau đó bắn ngược lại biến mất tăm mất tích.
...
Trên lầu cổng thành to lớn, mấy chữ "Tân Toan Tảo Môn" chợt lóe lướt qua. Tảng đá đánh vào tường thành to lớn, mảnh đá văng khắp nơi, sau đó là chênh lệch cực lớn. Nó rơi xuống từ đỉnh tường thành cao cao đó, ầm một tiếng, lại là mảnh băng và bọt nước văng khắp nơi. Tảng đá dừng lại ở khoảng giao giữa sông đào bảo vệ thành và tường thành, một nửa ngập vào trong băng, một nửa còn ở bên ngoài.
Ở hai bên cạnh nó, càng nhiều tảng đá đánh lên tường thành, sau đó rơi xuống. Cùng rơi xuống còn có bông tuyết, mũi tên, sau đó còn có những thứ gì đó khác nữa. Khi nó lẳng lặng nằm ở đó, luôn luôn có những thứ kỳ quái rơi xuống người nó như mưa. Mũi tên văng ra, từ trên tường cao rơi xuống. Nước và tuyết dần dần kết thành băng trên người nó, rồi sau đó lại bị một tảng đá khác rơi xuống đập tan. Tuyết rơi, sau đó lại có khối gỗ lớn rơi xuống, ầm ầm rung động.
Những cảnh tượng vội vàng và dữ tợn tạm dừng lại khi sắc trời tối đen. Tuyết vẫn đang rơi. Trên tường thành có ánh sáng, phía sau cũng là ánh sáng kéo dài liên miên. Lại có nước cọ rửa từ trên tường thành rơi xuống. Trời còn chưa sáng, xung quanh còn có vẻ yên tĩnh, bất chợt thanh âm xao động lại vang lên. Tảng đá bay tới, tên bay tới, ánh lửa tới gần, lầu gỗ và cây thang cũng tới gần. Có một cây thang đặt ở trên tảng đá, sau đó có người rơi xuống, ngã ở bên cạnh tảng đá. Máu thịt hình thù kỳ quái, tiếp theo đó là chất lỏng màu đen dính nhớp nháp.
Thanh âm gào thét lao qua cùng với ánh sáng. Ánh lửa lan tràn xuống dưới, tảng đá bị bao phủ trong ánh lửa hừng hực, sau đó người bị thiêu đốt cũng kêu gào rơi xuống. Không lâu sau đó, cây thang cũng bị đổ xuống...
Ánh mặt trời mọc lên ở phía đông, quét qua bức tường cao lớn kia, thay đổi dần vị trí rồi lại hạ xuống. Xung quanh là vô số bóng dáng đang xung đột. Trong lữ trình của tảng đá, hết thảy xảy ra xung quanh đều rất ngắn ngủi, còn lại là vĩnh hằng. Nó đã trải qua thương hải tang điền (biến cả thành ruộng dâu), nó hòa thành một thể với hết thảy xung quanh. Bất kể là trải qua bùng nổ to lớn, phân cách, hay là biến hình, bất kể xung quanh là khí, là nước, là đá quý cứng rắn hay là minh châu sáng lấp lánh, bất kể một bộ phận của nó có biến thành cây cối xanh tươi um tùm hay là biến thành sinh mạng sinh động, bất kể là nó bay lượn hay dung hợp với thổ nhưỡng, hết thảy mọi thứ đều như biến hóa gió thổi cát bụi. Mà biến hóa này chính là một bộ phận của vĩnh hằng.
Nó lẳng lặng gắn vào trong đất, lại hòa tan, lại ngưng kết trong băng. Những thứ rơi xung quanh nó lại một lần nữa đắp nặn vào nó. Kỵ binh lao đi, tên bay loạn xạ, đao thương va chạm, máu thịt văng khắp nơi, tuyết lớn bay múa điên cuồng, ngọn lửa thiêu đốt... Những thi thể rơi xuống cùng với những tiếng kêu gào thảm thiết, rơi xuống thân nó khiến xương cốt dập nát. Máu thịt dính nhớp nháp chậm rãi chảy xuống trên tảng đá, sau đó bắt đầu tiếp tục ngưng kết...
- Hàn tướng quân nói cũng có đạo lý. Trong trường hợp đó, nơi đây đều là quân Nữ Chân, đều là tinh nhuệ dưới trướng Tông Vọng, mặc dù là lấy một chọi một, lại thêm tập kích bất ngờ, chỉ sợ bên ta cũng không chiếm được nhiều tiện nghi cho lắm. Huống chi trên chiến trường phối hợp cũng nhanh, tướng sĩ dưới trướng Tông Vọng xuống ngựa thành bộ chiến, lên ngựa thành kỵ binh, chỉ sợ sẽ không ngồi nhìn chúng ta bỏ chạy, chắc chắn sẽ không tha.
Hàn Kính nói:
- Cảnh tỉnh của Nhạc huynh đệ hoàn toàn đúng.
- Nhưng mà đại doanh đồi Mưu Đà, ít nhất còn có mười hai ngàn người, tuy rằng bộ binh là đa số, cũng có cả thợ thủ công, nhưng với số lượng của bên ta thì vẫn khó hành động lắm.
Có người ở bên cạnh nói.
- Mặc kệ thế nào, không thể kéo dài thêm nữa.
Ninh Nghi nhìn đám người Tần Thiệu Khiêm và Lục Hồng Đề:
- Đi về trước, tối nay sẽ đưa ra quyết định... Chuẩn bị động thủ!
Đoàn người đi vòng vèo trở về, hướng đi đã không còn là Hạ Thôn nữa mà là một thôn trấn bị bỏ hoang trên cánh đồng tuyết ngoài thành Biện Lương. Hiện có bốn ngàn ba trăm người từ Hạ Thôn đi ra, đóng quân ở đây.
Trong đội ngũ tổng cộng gần hai ngàn người mà Lục Hồng Đề mang từ núi Lữ Lương đến, khổ sở vét hết vốn liếng được một trăm sáu mươi tự trọng kỵ binh, còn lại là kỵ binh nhẹ. Trong Võ Thụy Doanh, vốn Tần Thiệu Khiêm nhờ Ninh Nghị huấn luyện hơn ngàn binh lính ở đồi Độc Long, nhưng sau khi đại bại ở cuối tháng 9, hiện giờ chỉ còn lại không đến năm trăm người. Võ Thụy Doanh vốn rất vất vả mới có được hơn hai ngàn kỵ binh nhưng qua trận đó đã bị tổn thất rất lớn, hiện giờ trong tay Tần Thiệu Khiêm chỉ còn lại không đến năm trăm kỵ binh, hơn nữa còn lại có thể sử dụng đều là lão binh. Tóm lại số lượng hiện giờ ở đây gồm kỵ binh hai ngàn năm trăm người, bộ binh một ngàn tám trăm người.
Về phần những người ở lại Hạ Thôn, chỉ còn lại hơn mười lăm ngàn người, trong đó đương nhiên có một số tinh nhuệ dùng để áp trận, nhân viên quản lý của Trúc Ký hay là cao thủ võ lâm. Nhưng sĩ khí của nhóm người này chẳng qua mới chỉ kích động được hơn một tháng, chỉ có thể để ở lại Hạ Thôn ứng phó với phòng ngự chiến. Nếu đưa bọn họ đến đối địch chính diện với người Nữ Chân, cơ bản chính là chịu chết.
Gió tuyết vẫn không ngừng, trong thôn trấn lạnh như băng kia, đám người Ninh Nghị thảo luận tình thế, tính toán tình hình chiến đấu, có đôi khi còn đến mức tranh luận. Người Nữ Chân quá mạnh mẽ, trong khi quân lực trong tay mình chỉ còn lại chừng này, rốt cục có thể làm được đến mức nào, ai cũng thiếu tự tin cả. Nhưng đã không còn thời gian nữa, đêm nay bọn họ nhất định phải đưa qua quyết định.
Biện Lương, cuộc chiến đấu ác liệt vẫn đang liên tục không ngừng...
Hoàn Nhan Tông Vọng đang muốn trong vòng mấy ngày này quyết định hết thảy...