Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Cơn mưa

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Dưới tiếng mưa rơi ào ào ngày hè, thỉnh thoảng lại có xe ngựa chạy gấp qua khiến nước bắn lên tung tóe, khách đi đường vội vã. Phía xa xa, trong cửa tiệm nằm bên giao lộ, mấy ngọn đèn tỏa ánh bập bùng, tuy không quá sáng sủa, nhưng nhờ chủ nhân trước đã chịu bỏ tâm sức bố trí nên giờ đây trong cảnh ngày mưa âm u lạnh lẽo bỗng khiến người ta thấy ấm áp lạ kỳ, có lẽ ai nhìn thấy cũng nảy ra ham muốn được vào trong ngồi một lát.



Cơn mưa tựa như bức màn ngăn nơi đây thành vùng trời riêng tư, một nam một nữ trò chuyện trong tiệm, phía sau vị nam tử còn có một tên tùy tùng. Tiếng trò chuyện bị tiếng mưa rơi át mất, không thể truyền ra ngoài, nhưng trong một khoảng khắc nào đó, có thể nhìn thấy cô gái thanh nhã kia cúi đầu hành lễ đầy vẻ áy náy. Cuộc trò chuyện chưa dừng lại ở đó nhưng rồi cũng có lúc kết thúc. Một lúc lâu sau, có lẽ họ đã nói hết những điều cần nói, người con trai trong bộ trường bào màu xanh mực nhã nhặn gật đầu nói lời từ biệt với cô gái rồi bung dù, dẫn tên tùy tùng mặt sẹo bước vào trong mưa.



Cho đến khi ánh sáng từ cửa tiệm kia khuất hẳn khỏi tầm mắt, hắn vẫn chưa hề quay đầu nhìn lại. Tiếng mưa rơi ầm ầm bốn phía, lúc rẽ qua một góc đường hắn mới mở miệng: “Tới Hải Khánh Phường.”



Cơn mưa cuối chiều xối xả vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Hải Khánh Phường cách chỗ này không xa, trước đây từng có một bến tàu, thuyền buôn đến bỏ neo, hàng hóa qua lại như mắc cửi, nhưng rồi sau bến tàu được dời đi chỗ khác, nơi đây dần trở nên tiêu điều. Trong phường bẩn thỉu hỗn loạn, rồng rắn lẫn lộn, có thể coi là một khu vực phức tạp trong thành Giang Ninh, cứ cách một hai ngày lại xảy ra một vụ hành hung chém người, những gia đình lương thiện đều cấm trẻ con trong nhà bén mảng đến xung quanh.



Phường loạn thì loạn nhưng náo nhiệt thì vẫn cứ náo nhiệt, những khách thương nghèo túng, những kẻ trôi dạt giang hồ như đám lái buôn người Hồ ít tiền, thư sinh túng quẫn chán nản, những cô ca kĩ sống cuộc đời trôi dạt cùng đám người trong cách bang hội đều chọn nơi đây là địa điểm dừng chân. Lúc Cố Yến Trinh và lão Lục đến nơi, các con đường trong phường đã biến thành sông dưới cơn mưa xối xả, ấy thế mà quầy hàng quán rượu hai bên đường vẫn đèn đuốc sáng choang. Họ đi sâu vào trong một đoạn, chọn lấy một quán rượu rồi cụp dù bước vào.



Dưới ánh sáng đèn đuốc, đủ loại người tụ tập trong sảnh lớn. Có người giang hồ bộ dạng hung hãn, binh khí kè kè bên thân vừa ăn cơm uống rượu vừa bàn luận đủ chuyện trên trời dưới biển, có kẻ nhìn là biết thành phần lưu manh ngồi cười hớn hở với đồng bọn, thỉnh thoảng lại quay sang trêu ghẹo bà chủ quán mấy câu, có văn sĩ sa sút vừa lảm nhảm vừa cắm đầu ăn cơm, có kẻ vẻ mặt hoảng hốt, vừa ăn vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh, có kẻ say rượu vừa uống đến đâu lại phun đến đấy, lại còn có cả trẻ con chạy nhảy nô đùa.



Khí chất thần thái của Cố Yến Trinh rõ ràng không hợp với quán rượu này, nên hắn vừa bước vào đã thu hút hầu hết ánh mắt xung quanh. Chỉ là vẻ mặt “chớ lại gần” của lão Lục cộng với vết sẹo trên mặt lão khiến những người này hết muốn nhìn ngó. Dê non lạc bầy ai cũng muốn làm một miếng, nhưng có thêm hung thần kèm bên thì quá nửa là con dê ấy có bố mẹ họ hàng là sư tử. Hai người đi tới một cái bàn nằm chếch phía trong quán rượu, bỏ ra mấy thỏi bạc vụn đuổi gã văn sĩ chán đời đang ngồi đó đi rồi gọi tiểu nhị đến thu dọn và đem cơm rượu mới.



Khung cảnh ồn ào nhưng hai người vẫn yên lặng chờ đợi, sau khi cơm rượu đã được đưa tới, Cố Yến Trinh nói: “Lục thúc, ngồi đi, chắc là phải đợi một lúc nữa...”



Người được gọi là lão Lục theo lời ngồi xuống nhưng không hề động đũa ăn uống gì, lát sau, Cố Yến Trinh lại hỏi: “Lục thúc, muốn nói gì sao?”



“Ta chỉ cảm thấy ngài sắp lên đường nhận chức, giờ có chuyện xảy ra e rằng sẽ khiến tình hình phức tạp.”



“Vậy sao ông lại hỗ trợ ta chuyện lần trước.”



“Vì chuyện lần trước có quan hệ rất lớn tới tiền đồ của ngài.”



“Với Cố Yến Trinh ta mà nói, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ.” Cố Yến Trinh cười rồi nhìn lão Lục. “Khác nhau chỉ ở chỗ làm hay không làm thôi, việc lần trước chưa hẳn là việc lớn vì chẳng qua đó mới là vượt qua trở ngại đầu tiên, việc lần này cũng không hẳn là nhỏ vì mục đích ta về Giang Ninh quá nửa để thực hiện nó, dù không trọn vẹn nhưng kiểu gì cũng phải có kết quả mới được.”



Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Lão Lục, theo lão trong số bạn bè của ta liệu được mấy kẻ sẽ tới Hải Khánh Phường?”
Nói xong, hắn xoay người bước tới cạnh gã đàn ông kia.



Gã nha dịch trẻ tuổi cũng đỏ bừng mặt, nhưng bị người lớn tuổi hơn kéo ra ngoài. Dưới cơn mưa, cả hai giằng co một lúc rồi cùng nhau rời đi:



“đội trưởng, gã kia là ai vậy?”



Tên đội trưởng sầm mặt: “Hai anh em Dương Dực, Dương Hoành, nếu không có chuyện gì thì chớ chọc đến chúng.”



“Sao cứ để mặc cho chúng lớn lối như vậy được?”



“Hai thằng này là dân liều mạng hàng thật giá thật...” Gã đội trưởng hít sâu. “Nhưng từ trước tới nay chúng vẫn chưa gây ra chuyện gì lớn, có thể coi là biết chừng mực. Mấy bang phái trong Hải Khánh Phường này cũng không dám chọc giận chúng, lúc còn ít tuổi gã Dương Dực kia đã dám một thân một mình xông vào bang Thiết Sa, đuổi giết một gã đường chủ chạy ba vòng, chém giết đến nỗi toàn thân như tắm trong máu tươi, đúng là hung hãn không ai bằng...”



“Trên tay chúng từng có oan hồn à?”



“Ai cũng biết chúng chắc chắn từng gây ra án mạng, nhưng trong chuyện tranh đấu giữa các bang phái, thù qua oán lại rối tung cả lên, muốn quản còn khó hơn lên trời, còn trong những khía cạnh khác cũng không có chứng cứ gì. Bọn chúng không chơi mấy trò vớ vẩn như những kẻ khác đâu, lần này gã con nghiện cờ bạc nợ tiền kia cũng đáng chết, từ lúc bé tí đã chỉ lo đánh bạc, đến con gái trong nhà cũng đem bán nướng vào sòng đỏ đen, giờ bị bọn chúng cho một trận cũng là quả báo. Mấy năm trước khi Lôi đội trưởng còn đương chức đã có ý định trị chúng, sau bắt được Dương Dực, Dương Hoành chạy thoát, gã Dương Dực ngồi trong nhà lao vẫn lì lợm chịu đựng, có thế nào cũng không chịu nhận tội. Dương Hoành ở bên ngoài thì to tiếng tuyên bố, hễ anh hắn xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ giết cả nhà Lôi đội trưởng để trả thù, thế rồi cuối cùng vẫn phải thả người. Nhưng bọn chúng cũng khá biết điều, được thả liền đem lễ vật đến tận nhà Lôi đội trưởng tạ tội. Từ đó về sau, chẳng ai muốn chọc tới chúng nữa...”



Người nha dịch lớn tuổi dứt lời, người trẻ tuổi còn đang trong kinh ngạc thì người lớn tuổi lại nói tiếp: “Nói chung, nếu đã muốn làm thì làm một lần thịt luôn chúng nó, nếu không có cơ hội làm vậy thì cố tránh va chạm được tý nào hay tý ấy, bằng không thì hậu hoạn khôn lường. Trong hầu hết mọi chuyện, huynh đệ chúng đều rất biết chừng mực, đây mới thực sự là những kẻ khó chơi, còn trong Hải Khánh Phường chủ yếu là lưu manh, quản đám này chẳng có gì khó khăn, đó cũng là....”



Trên trời, chớp rạch qua nhoang nhoáng, hai gã nha dịch lầm lũi tiến về phía trước, để lại phía sau lưng quán rượu có hai huynh đệ họ Dương đang bước lên lầu hai, tới căn phòng nhỏ Cố Yên Trinh đang đợi sẵn để bàn chuyện làm ăn.



Thành cổ Giang Ninh, mưa giăng kín trời.



-------------------------



(1) Tư Không Kiến Quán: nhìn mãi thành quen, chuyện thường ở huyện. Tương truyền thời nhà Đường có một thi sĩ nổi tiếng tên là Lưu Vũ Tích, do tính cách tự do phóng khoáng nên trong kinh thành có người căm ghét hãm hại, bị giáng xuống làm thứ sử Tô Châu. Ở nơi này có một người từng làm chức Tư Không, tên Lý Thân, do ngưỡng mộ danh tiếng Lưu Vũ Tích nên mời ông uống rượu. Trong lúc nhâm nhi, Lưu Vũ Tích nổi hứng làm một bài thơ: “cao kế vân hoàn cung dạng trang, xuân phong nhất khúc đỗ vi nương, tư không kiến quán hồn nhàn sự, đoạn tận Giang Nam thứ sử tràng”.