Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 2 : Lịch sử và đồ háo sắc

Ngày đăng: 14:54 30/04/20


Trong mưa, xe ngựa dần lăn bánh, vén rèm lên quay đầu nhìn dinh thự Tô

gia nhưng cũng chỉ nhìn thấy hai cái đèn lồng dưới mái hiên cửa hông mà

thôi, nếu cố cũng chỉ nhìn thấy đường viền đen ngòm của tường bao, Tịch

Quân Dục thở dài.



"Đã biết rằng cô sẽ không nghe, nhưng mà..."



Hắn nói tự nhủ một câu rồi nở nụ cười:



"Vậy cũng đừng trách ta không báo trước..."



Sau khi Ninh Nghị xuất hiện, hắn cũng mở miệng nói qua vài câu về

chuyện có liên quan tới Hoàng thương. Đương nhiên, bởi không biết Ninh

Nghị có hiểu chuyện này hay không, cho nên hắn chỉ nói bóng nói gió một

chút, dù thế nào thì ý hắn cũng đã truyền ra rồi. Trước mặt Tô Đàn Nhi,

những gì hắn có thể làm thì đã làm, có thể nói thì đã nói.



Bên

này xe ngựa rời đi, bên kia trong viện, Ninh Nghị cùng với hai người Tô

Đàn Nhi, Quyên nhi đến căn phòng dùng cơm cách đó không xa. Ninh Nghị

sớm đã phát hiện chuyện buôn bán vào cung, nhưng cũng không rõ cho lắm,

tối nay lại nghe thấy hai người nói chuyện buôn bán, sau lại nghe Tô Đàn Nhi nói về tình hình quốc gia, nên mới trêu chọc một phen.



Lúc này Tô Đàn Nhi tức giận cười trách:



"Thiếp thân nói những lời vừa rồi, có hơn phân nửa là do tướng công lần trước thuận miệng nghị luận, sao giờ lại nói thiếp thân không yêu

nước... Tướng công không phải người tốt."



"Ngữ cảnh không giống nhau, nàng không thể quơ đũa cả nắm."



Ninh Nghị cười lớn một phen, Quyên nhi bám sát phía sau hai người.



Rời nhà vài ngày, sau khi trở về, hắn cảm thấy chẳng có gì biến hóa,

tuy rằng cảm giác với Tiểu Thiền đã khác với trước kia. Họ cùng nhau

dùng cơm, tâm sự những chuyện xảy ra mấy ngày nay ở thôn Nam Đình. Sau

khi Cảnh hộ vệ và Đông Trụ rời đi, Ninh Nghị và đám người Tô Đàn Nhi

cũng cầm ô quay trở về phòng mình. Thiền nhi, Quyên nhi bận rộn nấu nước nóng, Hạnh nhi quét dọn trong ngoài, Tô Đàn Nhi trở về gian phòng tiếp

tục xử lý những công việc mà Tịch Quân Dục mang tới.



Trời mưa

quá to, nước trong sân thành dòng, Ninh Nghị ngồi dưới mái hiên nhìn một lúc, lại ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, cửa sổ phòng Tô Đàn Nhi vẫn

mở, thân ảnh một cô gái đang ngồi trước bàn cạnh cửa sổ tính toán giống

như ngày thường. Khi chuẩn bị vào phòng, hắn thấy Quyên nhi đứng sau

bưng một chậu nước nóng.



Bình thường, Quyên nhi mang lại cho hắn một cảm giác tương đối điềm đạm, quan hệ giữa hai người khá tốt, nàng cười cười:



"Cô gia đêm nay đi ngủ sớm đi."



Ninh Nghị suy nghĩ một chút hỏi:



"Sao vậy?"



"Mấy hôm trước Cô gia không ở nhà, tiểu thư ngủ rất muộn. Thực ra chỉ

để xử lý công việc mà thôi, muội và Hạnh nhi đã khuyên nhưng không

được."



Nàng nói xong, nàng hơi cúi đầu, bưng chậu rời đi.



Ninh Nghị quay đầu nhìn bóng người trong cửa sổ, nhún vai:



"Vậy thì ta cũng khuyên không được."



Ngồi trong phòng xem sách thêm một lúc, đại khái ước tính thời gian

cũng là nửa đêm, thấy phòng đối diện vẫn sáng đèn. Ninh Nghị suy nghĩ

một chút, buông cuốn sách, thổi tắt ngọn đèn, leo lên giường ngủ. Phòng


Cứ ngẫm nghĩ, hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bắt đầu tự hỏi người Hán có gì lợi hại.



Có lẽ một ngày nào đó... hai bên có thể gặp nhau trên sa trường.



Hắn nghĩ như vậy.



***



Trong lịch sử, việc Phương Tịch cùng với một số nghĩa quân tạo phản ở

phía đông nam triều Vũ ngày một lan rộng, Đồng Quán đề xướng liên minh

với Kim phạt Liêu, sau đó dùng thể sấm sét bình định phản loạn rồi xua

quân bắc thượng, giúp hoàng đế thu phục U Vân, thu hồi non sông, chăm lo việc nước. Lúc này, Hoàn Nhan Hi Duẫn thân ở Biện Lương, Hoàn Nhan A

Cốt Đả ở tiền tuyến kháng Liêu cũng đang lo lắng chuyện triều Vũ phái

binh liên thủ với người Liêu, ảnh hưởng tới thế cục. Nhân khẩu và quân

đội Nữ Chân quá ít, nếu như hạ được Liêu quốc thì bọn họ phải duy trì

cân đối với triều Vũ, không để biến mình thành đối tượng để triều Vũ

thôn tính...



Đương nhiên, việc này Ninh Nghị chẳng biết tý nào.



Hắn đang ngủ, buổi sáng thức dậy thì trời mưa đã tạnh, tiếp tục theo

thường lệ chạy bộ. Vừa chạy, hắn vừa dựa theo phương pháp hô hấp Lục

Hồng Đề dạy để luyện tập nội công, trên đường ghé tiểu lâu của Nhiếp Vân Trúc uống chén trà, trò chuyện. Dù sao cũng đã mấy ngày không gặp, nên

sau khi hàn huyên hai người rơi vào im lặng. Nhiếp Vân Trúc đang lo lắng làm sao nói với hắn chuyện mình gặp mặt nghĩa phụ Tần lão, khi Ninh

Nghị cầm lấy ấm trà tự rót cho mình thì đột nhiên có một cánh tay cầm

chén từ phía sau đưa tới.



"Này, cho tôi một chén."



Tay con gái, trắng nõn mà mịn màng, Ninh Nghị hơi ngẩn người, rót nước cho

chén kia rồi quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mặc quần áo của Nhiếp

Vân Trúc đang ngồi trên bậc thềm, giơ chén trà thổi thổi, chậm rãi

thưởng thức.



Hai người chắc là đã nhận ra nhau, Nhiếp Vân Trúc

cũng quay đầu định mở miệng, nhưng trong lúc nhất thời không biết giới

thiệu thế nào.



Sau một lúc, Nguyên Cẩm Nhi đặt chén trà xuống, thấy Ninh Nghị còn đang nhìn mình, nàng trợn mắt, ngửa người ra sau nói:



"Cứ nhìn tôi mãi như vậy là không được đâu nha!"



"A."



Ninh Nghị nháy mắt, gật đầu, sau đó quay mặt đi uống trà, không hề nhìn nàng nữa, sau một lúc hắn nhún vai:



"Hôm qua thấy một cô gái từ dưới sông bò lên, dưới mưa lớn toàn thân ướt đẫm, khụ, nhìn thấu hết cả... Chắc không phải cô."



Hắn nói với giọng thản nhiên vô sự. Nguyên Cẩm Nhi thì trợn mắt. Nhiếp

Vân Trúc giật mình "á" một tiếng, quay đầu nhìn sang Nguyên Cẩm Nhi,

tình cảnh tối qua thế nào nàng vẫn còn nhớ, bản thân còn phải kéo cô gái này đi tắm rồi mới cho đi ngủ, tránh bị nhiễm phong hàn.



Nguyên Cẩm Nhi nháy mắt với Nhiếp Vân Trúc nói: "Đương nhiên không phải

tôi rồi!" sau đó lôi kéo làn váy, đứng dậy chạy mất. Nhiếp Vân Trúc so

với nàng cao hơn một chút, làn váy đương nhiên là dài hơn, đang chạy thì đột nhiên kêu “a” một tiếng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.



Nhiếp Vân Trúc tức giận cười cười, quay đầu nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị

thản nhiên uống trà, liếc mắt nhìn nàng... một lúc sau lại liếc mắt...



"Huynh nhìn muội như vậy làm gì? Muội đâu phải nàng ta!"



"... Đồ háo sắc."



Nhiếp Vân Trúc cầm lấy chén trà, quay mặt qua một bên...