Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 106 : Giáng sinh (1)

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Sáng ngày Giáng Sinh, thời tiết rất lạnh, rất lạnh. Nó dậy sớm hơn thường ngày nhiều vì còn phải đi gói quà nữa.



Xong xuôi, nó cầm một hộp quà nhỏ, vui vẻ nhảy lóc cóc trên lầu.



- Giáng Sinh vui vẻ! - Nó tung tăng nhảy xuống cầu thang, chìa ra trước mặt Nhật Huy một hộp quà. Anh chàng cảm động quá, sụt sùi cảm ơn liên tục làm nó buồn cười muốn văng cả hàm răng ra ngoài. Bên trong hộp quà là một chiếc áo sơ mi trắng để ra Tết cậu mặc đi tán gái. Nhật Huy vô cùng “cảm kích” về ý nghĩa món quà này rồi lấy trong túi áo ra một hộp nhỏ:



- Chị dâu, em chẳng có bao nhiêu, chỉ tặng chị được cái này.



Nó mở ra, trong đó là một chiếc lắc tay màu trắng bạc gắn thêm 2 cái chuông nhỏ đẹp mê hồn. Nó vui vẻ:



- Đẹp quá, cảm ơn anh.



Nhật Huy cười rồi bảo nó lên phòng gọi Dương Hàn Phong dậy. Không hiểu sao hôm nay hắn lại dậy muộn đến thế.



Cốc cốc cốc...



Nó gõ cửa, không có câu trả lời, nó đành phải tự mở cửa đi vào. Phòng hắn hơi tối nhưng có ánh sáng đèn ngủ xanh mờ ảo khiến nó vẫn nhìn rõ đường đi.



Hắn vẫn đang cuộn trong chăn ngủ ngon lành, dường như tối qua hắn đi ngủ rất muộn. Nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hắn thật dễ thương và yên bình, khác hẳn với lúc tỉnh dậy. Nó tự hỏi, rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của hắn? Sự lạnh lùng giả dối kia có phải là hắn tự gây dựng nên?



Nó đến gần, nhìn thật kĩ khuôn mặt hắn. Chưa bao giờ nó nhìn hắn lâu như thế này. Cả người hắn toát ra một khí chất mê hồn như bùa mê không thể thoát. 



- Ừm...- Hắn xoay người một cái làm nó giật cả mình, thoát khỏi sự cám dỗ không lời kia. Nhớ tới nhiệm vụ của mình khi lên đây, nó mới lay hắn dậy:



- Dương Hàn Phong...



- Hửm...- Hắn uể oải y như nó mọi hôm.



- Hôm nay anh làm sao thế? Dậy muộn hơn cả tôi nữa. - Nó càu nhàu.



-...



Thấy hắn không thèm trả lời, nó tức giận đá mấy phát vào người hắn nhưng không có tác dụng. Nó đành cố sức kéo chiếc chăn trên người hắn ra.



- Dậy!!!



Nó vừa kéo chăn vừa ngân dài chữ “dậy”. Cuối cùng, nó cũng thành công cướp chăn từ tay hắn. Chưa kịp mỉm cười trên chiến thắng thì...



- Á!



Vừa vứt được cái chăn xuống đất, nó đã bị hắn kéo tay xuống giường. Hắn thì thầm:



- Em cướp chăn của tôi thì tôi đành phải lấy em làm chăn vậy.



- Buông ra! - Nó giãy giụa nhưng chẳng xi nhê gì so với hắn. Điên rồ mà, hắn mới 17 tuổi, cái thứ biến thái này!




Nó nhìn cô nàng một cái làm cô bỗng hiểu ra vấn đề, vội kéo Mai Anh chạy tụt lại đằng sau, chỗ của Hoàng Nhật và Thiên Khánh. Lâm Thiên Khánh lộ rõ sự ghen tuông ra mặt, chỉ cần tên con trai kia động đậy một xíu là cậu có thể nhảy ra đấm cho một phát.



Không phụ lòng mong mỏi của nó, anh chàng kia có nghe thấy điệu bộ muốn từ chối của nó, bèn cười:



- Ý anh là...giáng sinh vui vẻ! Mong em có thể nhận món quà này!



- Cảm ơn anh! - Nó thầm nghĩ ”Tên này cũng biết suy nghĩ ra phết...”



Tuy tỏ tình thất bại nhưng cuối cùng nó cũng nhận quà của anh chàng. Chàng ta đứng đơ một chỗ rồi:



- Chào em, anh là...



- Xong việc rồi thì sao không cút đi cho đỡ chướng mắt? 



Anh chàng chưa kịp giới thiệu bản thân cho nó thì đã bị giọng nói khó nghe của hắn xen vào. Đồng thời cũng tiến lại gần nó hơn. Phát hiện ra đây là hội trưởng mang tiếng khó ở, anh chàng vội vàng chạy biến. 



Nó nhìn hắn với ánh mắt đầy khó hiểu, thế mà chưa gì hắn đã làm căng, chẳng thèm liếc nhìn nó một cái. Hai cô nàng Ngọc Vy và Mai Anh cứ ngỡ nó đã chọc giận hội trưởng khó ở này rồi nên vội vàng giục nó chạy biến.



Nó nghe theo lời hai nàng, cũng đi lên lớp, nhưng chưa đi được ba bước đã bị các chị chạy xô tới chỗ Dương Hàn Phong quá quá đông nên bị mắc kẹt ở giữa. Nó thở dài than vãn nhìn sang, bên tai toàn những câu ngọt như đường mật:



- Á...anh Phong, anh nhận quà cho em vui!



- Anh Hàn Phong, em thích anh từ lâu lắm rồi!



- Anh Hạo Thiên, anh đẹp trai quá!



- Bạn Nhật Huy này, bạn mới vào trường nhưng đã thu hút tớ rồi, tặng cậu!



....



Xem ra sau hôm nay, ba tên kia có thể thuê xe tải chở quà về nhà mất...



Ba người con trai đang là tâm điểm của lũ con gái kia thì đầu nổi ba vạch đen. Họ quên không lường trước được việc này, có khi tình hình này kéo dài đến hết buổi mất! Hơi rắc rồi đây...



Nó và Mai Anh đang chen chúc để đi ra khỏi đám đông. Đừng hỏi Ngọc Vy ở đâu...cô nàng vẫn đang cố gắng bon chen với dòng người xô bồ để chụp ảnh ba anh chàng có gương mặt tỏa sáng nằm trong top của trường. Nó đánh mắt sang chỗ Lâm Thiên Khánh và Hoàng Nhật, thấy hai người cũng đang bị đám đông bâu kín. Hầu hết toàn con gái lớp 10. 



Hết ba anh chàng lớp 11 nổi tiếng kia, giờ lại đến trai nhà mình. Nó và Mai Anh nhìn nhau, thật hết nói nổi.



- Cút, cút hết. Hai thằng này có người yêu rồi. - Mai Anh xông ra phá tan nát vòng tròn của đám con gái kia, nặng giọng nói. Ánh mắt của cô nàng có thể thiêu đốt hoàn toàn mấy cái xác khô bọn họ. Nó nhìn Mai Anh như nhìn một vị nguyên soái phá tan vòng vây của địch. 



Mai Anh vẫn ánh mắt đó nhìn đám con gái kia, đồng thời dắt mũi Hoàng Nhật đi. Lâm Thiên Khánh cũng theo sau.



Đám con gái kia chẳng làm được gì. Giải tán trong chốc lát.