Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 112 : Bị hành hạ
Ngày đăng: 13:15 30/04/20
Hoàng Nhật may mắn đã chuồn qua mắt tên đại ca Bạch Lăng Tiêu, trong chớp mắt đã cởi được dây trói cho Mai Anh, vừa định mon men đến gần nó thì bị cái liếc mắt của tên đại ca làm cho rùng mình:
- Nếu mày dám động vào con bé đó thì đừng mong thoát chết!
Hoàng Nhật biết rõ năm đó cậu và Lâm Thiên Khánh cùng bọn đàn em đã đánh nhau cực kì kinh khủng với bọn này như thế nào, hôm đó nếu không có chỗ trú thân thì chắc cậu không toàn mạng mà trở về.
Hoàng Nhật ngay lập tức bị tên gầy bắt lại, ấn vào một xó. Tên béo vừa gắng gượng dậy được liền tóm mấy Mai Anh. Hai người bị hai tên giải đi như tù nhân, đứng dẹp vào một bên tường để nhìn hai đại ca tranh đấu, không khí nồng nặc mùi phi-la-đen.
Còn nó, vẫn bị treo lơ lửng trên chiếc ghế cũ. Nó cảm tưởng như đây là cuộc đấu bò và nó là ban giám khảo vậy. Hơi thở có chút mạnh, đôi mắt mờ mờ của nó cố dãn căng hết mức để theo dõi.
- Lần trước tao thua, lần này sẽ không thế nữa đâu. - Bạch Lăng Tiêu cười nửa miệng, dàn thế võ de dọa Lâm Thiên Khánh.
Lâm Thiên Khánh hình như chẳng hề hấn gì, thản nhiên nhìn tên đại ca họ Bạch khiến hắn điên cuồng chạy đến. Lâm Thiên Khánh vẫn không có dấu hiệu chống trả, khoé miệng nâng lên một nụ cười chết người.
BỐP...
Một cú đấm được chuẩn bị kĩ lưỡng văng thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Lâm Thiên Khánh, bên khoé miệng chảy ra một dòng máu đỏ. Nó giật nảy mình, chiếc ghế treo cũng theo đó mà đu đẳng. Lâm Thiên Khánh là đại ca giang hồ cơ mà? Nghe đồn giỏi võ vẽ lắm cơ mà? Sao đến một cú đấm như thế này cũng không đỡ được?
Hay là do tên đại ca kia quá lợi hại? Lâm Thiên Khánh không thể chống nổi?
Nó đang bắt đầu chuyển từ lo lắng sang sợ hãi, tình hình thế này thì có khi bốn đứa nó phải chết cùng nhau thôi.
Hoàng Nhật và Mai Anh thì giãy giụa mãi làm cho hai tên kia phải giữ phát mệt. Họ nhìn Lâm Thiên Khánh, rồi lại nhìn sang nó đang bị treo, trong lòng không khỏi thoáng qua nét sợ sệt.
Bạch Lăng Tiêu cười ha hả:
- Lâm Thiên Khánh, sau có mấy tháng qua lại với con đàn bà kia mày đã yếu xìu thế rồi à? Hahaha...
- Nếu mày để yên cho tao đánh sướng tay thì tao sẽ suy nghĩ. - Bạch Lăng Tiêu thừa nước đục thả câu.
Lâm Thiên Khánh có chút suy nghĩ, cậu nhìn cô gái đang run run trên đỉnh trần nhà mà tâm can như bị ai xé ra từng đợt.
- Được. - Sau câu trả lời này của Lâm Thiên Khánh thì có tiếng cười kinh tởm phát ra từ miệng Bạch Lăng Tiêu. Anh ta ra hiệu cho hai tên đàn em không cần giữ Hoàng Nhật và Mai Anh nữa, để hai người họ về trường. Còn hai tên đàn em nghe lệnh lập tức đến giữ hai tay Lâm Thiên Khánh, còn tên đại ca thì tự mình đấm cho cậu một cú thật mạnh vào bụng.
BỤP!
Mắt cậu nhắm nghiền, chịu đựng. Tiếp sau đó là vô vàn những cú đánh đấm khác của Bạch Lăng Tiêu và tiếng khóc thét đến đau lòng của nó. Nó dù đang rất sợ nhưng thấy Lâm Thiên Khánh vì mình mà bị hành hạ như vậy, nó không cam tâm!
- Xin anh...đừng đánh nữa!
- Tha cho Lâm Thiên Khánh đi...
- Bạch Lăng Tiêu, cậu ấy sẽ chết mất...
- Đồ cầm thú, dừng tay!
Bao nhiêu tiếng khóc của nó đều như vô hình. Bạch Lăng Tiêu cứ như con thú xổng chuồng, điên cuồng lao vào cấu xé Lâm Thiên Khánh. Cả người cậu bây giờ đã bê bết máu, thương tích khắp toàn thân.
BỐP...
Một cú đạp mạnh vào bụng đến từ Bạch Lăng Tiêu khiến Lâm Thiên Khánh không chịu nổi nữa, cậu loạng choạng rồi ngã rầm xuống, bất tỉnh. Nó nhìn thấy cảnh tượng ấy thì vừa đau vừa sợ, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bạch Lăng Tiêu sau một hồi điên cuồng vật vã, nhìn thấy Lâm Thiên Khánh ngã khuỵu dưới chân mình thì cười như điên như dại. Nhưng không được bao lâu sau, hắn thấy sau gáy mình đau ghê gớm...