Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 114 : Anh giấu tôi?
Ngày đăng: 13:15 30/04/20
Một tiếng đồng hồ sau, tại nhà Dương Hàn Phong...
- Ưmmm...- Nó ngáp dài sau một giấc ngủ miên man, khẽ he hé đôi mắt nhỏ ra nhìn xung quanh. Quái lạ, sao nó lại ở nhà thế này, rõ ràng nó nhớ là nó đang bị treo như con lợn sắp bị đem đi làm xúc xích cơ mà!
- Dậy rồi à? - Một giọng nói trầm thấp vang lên cùng tiếng mở cửa lạnh lùng, hắn xuất hiện với ly trà nóng trên tay. Ánh mắt nhìn nó vẫn như bình thường mà sao...nó cứ cảm thấy lạnh sống lưng.
- Sao tôi lại ở nhà được nhỉ?
- Ngủ quên, bị đuổi ra khỏi lớp. - Hắn đùa như không đùa.
- Thật á? Thế có bị trừ điểm không? - Nó hốt hoảng.
- Trừ hết cmn điểm rồi, mai em tự đi nộp mạng đi! - Hắn làm ra bộ mặt nghiêm trọng nhìn nó làm nó mất hồn:
- Hic...chết tôi rồi!
Trong cơn hoảng loạn, nó đâu biết có một nụ cười gian manh ở đâu đó cơ chứ!
Trêu chọc em cũng khá thú vị đấy chứ, chẳng trách em thích đi trêu chọc người khác như vậy.
Nhưng hắn không thích nhaaa!
Hắn đặt ly trà vào tay nó, cười hiền lành:
- Thôi, uống trà đi bà nội, chuyện cũng qua rồi.
Nó đăm chiêu cầm ly trà lên, không nhìn gì mà uống thẳng thừng làm hắn hơi chột dạ. Phu nhân cả tin quá, nếu có người bỏ thuốc vào trong trà rồi làm gì cô ấy thì sao?
Haizzz, đúng là càng ngày càng có nhiều chuyện phải lo lắng.
- Dương Hàn Phong, hồi nãy tôi mơ một giấc mơ...rất lạ! - Nó nghiêm túc đặt ly trà xuống, nhìn hắn.
- Lạ?
- Ừm, tôi thấy tôi bị bắt đến một căn nhà hoang vu, bị treo trên chiếc ghế giữa trần nhà. Lâm Thiên Khánh vì cứu tôi nên bị bọn côn đồ đánh cho một trận...
- Ừ, thế nào nữa? - Hắn lạnh nhạt hỏi, hừm, em chỉ nhớ Lâm Thiên Khánh cứu em thôi, còn công của tôi em để đâu mất rồi...
- Cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không?
- Cậu...nói gì thế? Tôi làm sao mà bị thương? - Nó nhăn mày.
- Chuyện sáng nay...
- Sáng nay đã xảy ra chuyện gì à?
Hoàng Nhật tưởng nó bị đánh đến mất trí nhớ, hoảng loạn nói:
- Sáng nay để cậu và Thiên Khánh chịu thiệt thòi trong tay tên Bạch Lăng Tiêu đó, rất xin lỗi, sẽ có ngày tôi đòi lại công bằng cho cậu. - Hoàng Nhật hùng hồn nói.
Nó ngớ mặt ra, mồ hôi trên trán nhẹ nhàng lăn xuống. Từng hình ảnh như lướt qua đầu nó, cảnh tên đại ca đó treo nó trên chiếc ghế giữa nhà, cảnh Lâm Thiên Khánh bất lực nằm trong vũng máu vì bảo vệ cho nó...
- Vậy là...chuyện sáng nay...không phải là mơ sao? - Giọng nó hơi run.
- Cái gì mà mơ cơ?...Tít...tít...
CẠCH...
Dương Hàn Phong bước vào, ngạc nhiên nhìn nó vội vàng tắt điện thoại, xỏ chân vào đôi dép bông định chạy xuống nhà. Hắn cũng vội giữ nó lại:
- Em định đi đâu?
- Anh lừa tôi? Chuyện sáng nay rõ ràng là thật!
Hắn sững lại:
- Tôi...tôi chỉ muốn em không phải suy nghĩ nhiều thôi...
- Anh có biết Lâm Thiên Khánh vì tôi mà suýt mất mạng không? Vậy mà anh định giấu tôi? Tôi không ngờ anh lại ích kỷ đến vậy!
Nó nói xong liền chạy nhanh qua hắn, phóng thẳng đến nhà Lâm Thiên Khánh.
Hắn một mình trong phòng nó, thẫn thờ cười nhạt. Cô bé của tôi, em chỉ biết đến Lâm Thiên Khánh đã hi sinh rất nhiều vì em, nhưng những điều tôi làm vì em, em chưa bao giờ để mắt tới.