Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 125 : Ăn được, nhiều

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Nghe Huỳnh Lệ Anh nói vậy, nó hơi đơ ra một chút. Quay đầu lại, nó thấy ánh mắt cô ấy tràn đầy hi vọng, toàn thân như phát ra một thứ ánh sáng lạ...



Lúc Huỳnh Lệ Anh như thế này, đẹp lạ lùng...



Thịch...



Tim nó đập mạnh một cái...



- Được! - Nó cười rồi quay mặt đi, mặt đỏ dần lên. Trước kia luôn thấy vẻ mặt điệu đà, kênh kiệu của Huỳnh Lệ Anh mà quên mất cô ấy thực sự rất xinh đẹp. Hôm nay nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu đó thì...



...ôi, vết thương hết đau rồi...



Huỳnh Lệ Anh được chấp nhận, cười tươi rồi chạy đến đi cạnh nó, vừa đi vừa nói luôn mồm.



- Vy Khánh, em thích ăn gì nhất?



- Đồ ăn vặt. 



- Em thích đi đâu nhất? 



- Ở nhà.



- Em thích con gì nhất?



- Người.



- Em thích ai nhất?



-...



- Sao không trả lời? - Huỳnh Lệ Anh cụp đuôi lại, chớp chớp mắt.



- Vô vị quá. - Nó nhìn Huỳnh Lệ Anh một lượt rồi trả lời. - Chị toàn hỏi mấy câu ở đâu đâu...



Huỳnh Lệ Anh ồ lên một tiếng, vừa đi vừa im lặng suy nghĩ. Dường như cô có điều muốn hỏi, rất muốn hỏi mà cứ dần dà mãi chưa hỏi được.



- Có chuyện gì chị nói đi. - Nó cảm thấy tình hình cứ ấp a ấp úng của Huỳnh Lệ Anh như thế này rất chi là khó chịu nên ra đề nghị.



- Chị nói điều này, em đừng để ý nhé. 



Huỳnh Lệ Anh cẩn thận hỏi thăm.



- Được rồi, chị nói đi.



- Thực ra...em có biết...lý do chị luôn nạt nộ em, chèn ép em là gì không? - Huỳnh Lệ Anh lưỡng lự hỏi.



- Vì nhìn tôi không vừa mắt à? - Nó thẳng thắn trả lời.



- Không hẳn...




- Nhìn qua đã biết yếu sinh ký. Vậy em nhìn mặt tôi xem yếu hay khỏe? 



Tưởng nó sẽ ngại ngùng đỏ mặt, ai ngờ, nó lại cười gian tà, nhón chân lên, khẽ nói nhỏ vào tai hắn:



- Có một số thứ...muốn biết thì phải...thử mới được.



- Em có muốn thử không? - Hắn cười còn gian hơn nó.



- Biến thái. - Nó vỗ vào má hắn một cái, ngúng nguẩy xem tiếp. Còn hắn thì...cái mặt oan ức hiện rõ mấy chữ “Rõ ràng là em biến thái trước mà?”



Rồi từng người, từng diễn viên lên show mặt, nó ưng mỗi Thúy Vân và Hoạn Thư. Haiz, thế quái nào mà để hai nữ phụ còn đẹp hơn nữ chính. 



Đến cảnh Thúy Kiều - Kim Trọng đang tán tỉnh nhau trong vườn đào. Kiều đang ngồi ngắm trăng thì đột nhiên nhìn Trọng, cười nhẹ. Kim Trọng nhìn nàng, dịu dàng hỏi:



- Sao nàng lại cười ta?



- Vì mặt chàng dính đất kìa, để ta lau hộ.



Nó nhìn cách hai diễn viên đóng mà rợn không chịu được, bèn nhún vai mấy cái. Dương Hàn Phong muốn trêu nó vài câu, bèn nhại lại:



- Sao nàng lại cười ta?



- Cười vì chàng nhìn như thằng nghiện vậy. - Thúy Kiều phiên bản lỗi - Mạch Vy Khánh đáp lời.



Hắn cong mọe đầu lưỡi...



Xem hết vở kịch, đó là sự dũng cảm lớn...



À, xem xong kịch mà chẳng thấy Lâm Thiên Khánh và Huỳnh Lệ Anh quay lại. Biết ngay mà, thể nào cũng lại tìm cớ trốn về khách sạn. 5 giờ chiều rồi, thu dọn hành lí về nhà thôi.



Đúng 8 giờ tối, nó đã có mặt ở nhà. Vừa vào nhà, đã thấy một bầy người siêu hóng ngồi giữa bàn uống nước. Mấy người đó thấy nó và Dương Hàn Phong về thì nhảy xồ tới, hỏi:



- Du lịch vui không hai em ơi? - Minh Khang.



- Trải nghiệm được những gì rồi? - Hạo Thiên.



- Có vui không? - Tuệ San.



- Ăn được tí nào chưa đại ca? - Nhật Huy.



Bốn câu hỏi, hắn chỉ trả lời mỗi một câu duy nhất.



- Ăn được, nhiều.



Nói rồi nhìn Nhật Huy cười sở khanh. 



Nói chuyện thêm một tí nữa, cũng là hơn 10 giờ tối. Mọi người giải tán, ai về nhà nấy. Thế là hết không khí Tết rồi, từ nay lại phải vùi đầu vào học thôi.