Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 165 : Người giống người, hay là..
Ngày đăng: 13:16 30/04/20
20:00 PM theo giờ Trung Quốc.
Căn biệt thự Hàn Gia sáng rực lên như con thiên nga ngẩng cao đầu giữa dòng nước xanh, hôm nay là một sự kiện rất lớn, hầu hết người trong giới kinh doanh đều đến tham dự, nhân cơ hội này để lấy lòng Hàn Thị. Nếu được Hàn Thị nâng đỡ, chắc chắn công ty của họ sẽ phát triển nhanh vùn vụt.
Lâm Dương xuất hiện từ phía cổng chính, bước xuống từ chiếc Audi trắng sang trọng. Cậu mặc bộ vest đen chỉnh tề, trái hẳn với màu xe làm cậu có vẻ được nổi bật hơn.
Mà nếu không làm vậy thì Lâm Dương vẫn là tâm điểm chú ý của hàng nghìn người, mọi người không ngạc nhiên cho lắm khi thấy cậu xuất hiện ở đây.
Vì ai cũng cho rằng cậu và tiểu thư Hàn Gia là một đôi uyên ương trời ban.
Duy chỉ có một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi phía trong góc nhìn Lâm Dương chằm chằm. Tuệ San nhíu mày kéo tay cô gái bên cạnh, hỏi:
- Người kia...là ai vậy?
Người được hỏi tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
- Vương Tuệ San, cậu không về nước lâu năm cũng không đến nỗi nguồn tin kém cỏi vậy chứ? Đó là ông hoàng thiết kế Lâm Dương đang làm mưa làm gió trong giới thời trang mấy năm nay.
- Sao lại quen mắt đến vậy...- Cô thắc mắc, nhưng không tài nào nhớ ra là ai.
- Đừng ham hố người ta vội nhé, đại thiếu gia Hàn Thị còn có vẻ đẹp hút hồn người ta hơn nhiều. - Cô gái cười lớn.
- Ai nói tớ ham hố chứ. - Trong đầu Tuệ San là một mớ bòng bong, cô vẫn đang rất hoang mang.
Một người đàn ông lớn tuổi mỉm cười bước đến gần Lâm Dương, cầm trên tay hai ly rượu vang. Ông ta khách sáo đưa cho cậu một ly, chào hỏi vô cùng coi trọng:
- Ngài Lâm, nghe danh đã lâu đến giờ mới được tận mắt diện kiến. Quả là tuổi trẻ tài cao.
Lâm Dương nhìn người đàn ông lạ hoắc trước mặt, cười xã giao trong một giây:
- Ngài quá lời rồi.
- Tôi có thể mời ngài một ly chứ? - Người đàn ông nói.
- Tất nhiên.
Lâm Dương cầm lấy ly rượu vang, đưa lên miệng nhấp môi rồi cáo lễ đi vào trong biệt thự. Cậu muốn gặp một người.
Hàn Thiếu Vy nhìn thấy nụ cười kia thì thấy hết sức quen thuộc, bất giác cười lại.
Tuệ San buột miệng nói:
- Tôi có thể hỏi một số vấn đề...hơi riêng tư một chút về vị tiểu thư đây không?
Hàn Thiếu Nghi hơi khó hiểu, nhưng cũng không ngăn cản.
- Tiểu thư, năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- Tôi 24. Còn cô?
- Tôi 25.
- Vậy tôi có thể gọi cô bằng chị không? - Hàn Thiếu Vy cười.
- Tất nhiên, nếu tiểu thư đồng ý.
Im lặng một hồi, Tuệ San mới đánh bạo hỏi một câu:
- Tiểu thư, trước đây em có từng...sống ở Việt Nam không?
- Sao cô lại hỏi vậy? - Hàn Thiếu Nghi phản ứng rất nhanh, ánh mắt nhìn Tuệ San cũng khác đi vài phần.
Hàn Thiếu Vy khó hiểu nhìn anh trai, sau đó trả lời:
- Nghe nói trước đó em có sống ở Việt Nam một thời gian, sau đó chuyển về Đức. Em cũng mới về lại Trung Quốc một thời gian thôi.
- Nghe nói? Ý em là...
- Lúc trước, em...
- Ăn đi, không cần nhiều chuyện đến vậy. - Hàn Thiếu Nghi tỏ ra khó chịu, ngay lập tức khóa họng em gái.
Thấy thái độ mãnh liệt của quý đối tác, Tuệ San hơi run, không dám hỏi gì thêm nữa, cô chỉ đang không biết, tiểu thư Hàn Thị với Vy Khánh là người giống người, hay vẫn chính là cùng một người?