Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
Chương 170 : Canh cá
Ngày đăng: 13:16 30/04/20
Hàn Thiếu Vy cứ tưởng công việc hợp tác với Nhật Minh sẽ không có trục trặc gì, thuận buồm xuôi gió, cô chỉ cần nhởn nhơ ngày ngày đến rồi lại về. Nhưng chỉ đến ngày thứ bảy thì rắc rối đã xảy ra.
Mục tiêu ra mắt của Nhật Minh gồm ba mẫu trang sức, mà qua một tuần rồi mới chọn ra được một mẫu. Kế hoạch lần này là bùng phá một vụ trong giới, làm ra một sản phẩm để đời. Vừa nghe tin ông lão tổ nghề trạm ngọc chuẩn bị chuyển đi nơi khác, tuyên bố giải nghệ, Minh Khang đã rối rít cả lên.
Hàn Thiếu Nghi nghe được tin, suy nghĩ một lúc rồi tặc lưỡi:
- Hai mẫu còn lại sẽ phải đi tìm Lý Hùng, nhưng ông ấy đã từ chối thiết kế trang sức từ rất nhiều năm nay, nơi ở còn hẻo lánh. Khó mà tìm được trong ít ngày.
Minh Khang nói tiếp:
- Vòng nạm ngọc lần này không thể thiếu Tôn Kiệt, ông ấy chỉ vài ngày nữa sẽ chuyển đi nơi khác, chúng ta cũng phải nhanh chóng đi tìm ông ta. Hai việc không thể chậm trễ được.
Dương Hàn Phong ngồi nghe, sớm hiểu được tình thế, nhìn Hàn Thiếu Nghi:
- Chúng ta không thể để lỡ một trong hai người đó, tức là không thể tìm Lý Hùng rồi mới quay về tìm Tôn Kiệt và ngược lại?
- Đúng vậy, đều không thể chậm trễ. - Hàn Thiếu Nghi nói.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Dương Hàn Phong, hắn mỉm cười:
- Tôi có ý này, không biết...
- Cậu nói đi.
- Bây giờ bốn người chúng ta chia làm hai, hai người tìm Lý Hùng bàn việc thiết kế trang sức, hai người tìm Tôn Kiệt năn nỉ ông ta trạm miếng ngọc này, như vậy mọi việc đều có thể giải quyết.
Minh Khang nhìn Dương Hàn Phong, quả là cao tay, vừa muốn giải quyết chuyện công ty vừa muốn giải quyết cả chuyện tư. Không hổ danh trùm của Nhật Hàn.
- Tôi nghĩ ý kiến này không tệ. - Minh Khang gật đầu.
Hàn Thiếu Nghi cân nhắc một lúc, sau đó nhìn cô em gái đang căng mắt lắng nghe:
- Tiểu Vy, em nghĩ thế nào?
- Dạ? Em nghĩ cũng được. - Cô biết khi Hàn Thiếu Nghi hỏi như thế này thì anh đã khá hài lòng, chỉ hỏi thêm cho yên tâm thôi.
Hàn Thiếu Nghi thở hắt ra, hai bàn tay đan vào nhau, đập nhẹ xuống mặt bàn:
- Vậy chúng ta chia người đi. Minh Khang, anh nghĩ nên phân chia thế nào cho hợp lý?
- Tôi nghĩ...việc tìm kiếm và thuyết phục người đã giải nghệ như Lý Hùng sẽ khó khăn hơn. Chúng ta là đại diện hai tập đoàn nên đi cùng để dễ trao đổi. Còn việc của Tôn Kiệt thì tôi nghĩ để trợ lý của chúng ta đi cùng nhau cũng không có vấn đề gì đâu.
Hàn Thiếu Nghi liên tục rung rung ngón tay tưởng như gõ trên mặt bàn, anh vô cùng lo lắng nếu cô em gái của mình không ở bên cạnh.
- Có thể để Tiểu Vy và tôi đi tìm Lý Hùng không? - Hàn Thiếu Nghi đề nghị. Anh thực sự không yên tâm nếu để cô rời khỏi anh nửa bước.
- Vậy...không tiện lắm thì phải, tôi nghĩ nếu mỗi chuyến có cả hai người của hai tập đoàn sẽ dễ trao đổi và quyết định hơn. Với lại đường đi hiểm trở, trợ lý của anh còn là con gái, sẽ rất nguy hiểm. - Minh Khang ra ý kiến.
- Đúng vậy. - Dương Hàn Phong thêm vào.
Hàn Thiếu Nghi ái ngại nhìn em gái, rồi lại kín đáo liếc Dương Hàn Phong. Trong lòng vẫn không yên, Hàn Thiếu Nghi lại tiếp tục thỏa thuận:
- Hay để tôi đi với trợ lý của anh, còn Tiểu Vy đi cùng anh, vậy có được không?
Minh Khang e dè nhìn Dương Hàn Phong, thấy ánh mắt hắn lóe lên những tia lạnh băng, chân tay luống cuống, anh ậm ực:
- Anh biết đấy, tôi là người đã có vợ. Tiểu thư đây là người độc thân, nếu tôi đi cùng cô ấy, lại còn mất mấy ngày, tôi sợ vợ tôi sẽ không vui.
Dương Hàn Phong thấy “anh vợ” có vẻ chẳng thích mình cho lắm, mới buồn buồn bảo:
- Hàn thiếu gia, anh không cần mất lòng tin với tôi như vậy đâu.
Hàn Thiếu Nghi hết cách, đành đồng ý để Hàn Thiếu Vy đi cùng Dương Hàn Phong đi tìm Tôn Kiệt. Cô tuy không mấy vui vẻ nhưng đây là vì công việc, không thể để việc tư làm hỏng việc công.
Trưa hôm đó, ở nhà Dương Hàn Phong, hội anh em cây khế nhồi túm tụm lại nói chuyện với nhau. Minh Khang đề cập đến vấn đề này, Dương Hàn Phong chỉ cười, chậm rãi nói:
Hàn Thiếu Vy lấy thìa con múc một ít canh, thổi phù phù rồi đưa lên miệng.
Ôi mẹ ơi...
Ngon vãi!
Thế là cô cứ xì xà xì xụp vừa ăn vừa uống canh cá. Chén canh đã sạch bay, ngẩng đầu lên định làm bát nữa thì nhìn thấy Dương Hàn Phong nãy giờ còn chưa động đũa.
- Sao anh không ăn đi? Không thích à?
- Không có, chỉ là nhìn em ăn rất thích mắt. - Đôi mắt hắn cong lên ý cười.
- Xì, còn không ăn tôi ăn hết đấy. - Mấy giờ rồi còn giữ giá, đói muốn chết mà cứ ngồi đấy thì tí nữa xương cá cũng chẳng có mà ăn!
Dương Hàn Phong cười cười lắc đầu, sau đó mới uống một ngụm canh.
- Ùmmm, cũng không tồi. - Hắn thản nhiên bình luận.
- Ngon muốn chết! - Hàn Thiếu Vy vừa gặm gặm đầu cá vừa nói.
- Em có biết ý nghĩa của canh cá là gì không? - Vừa ăn Dương Hàn Phong vừa hỏi.
- Là gì? Ăn ngon vãi à? Haha. - Hàn Thiếu Vy cười.
- Là sự hòa quyện.
Không hiểu sao mà hai tai cô bất giác lại đỏ ửng lên.
Hai vợ chồng chủ quán lại đem ra thêm vài đĩa rau cùng thịt nữa, ra hiệu chúc hai người ngon miệng. Hàn Thiếu Vy cười tít mắt đáp lại, đầu gật gật liên tục:
- Đồ ăn rất ngon ạ!
Sau một hồi đánh chén lem nhem hết cả mặt, Hàn Thiếu Vy ăn đến toát cả mồ hôi. Dương Hàn Phong chắc cũng đã no, mặt trăng đã lên cao rồi, trời đã tối hẳn.
- Cho cháu tính tiền ạ.
Bà lão chủ quán vui vẻ:
- Trăm hai cháu ạ.
Hàn Thiếu Vy nghe giá mà hồn xiêu phách lạc.
Nãy giờ cô ăn no gần chết, tưởng như nuốt cả thế giới vào bụng, mà mới có từng ấy tiền.
Vừa bổ vừa ngon vừa rẻ. Sau này cô muốn ăn ở đây dài dài...
Trả tiền xong, Dương Hàn Phong thấy trời đã tối, con đường toàn đồng ruộng chẳng có lấy một cái đèn. Hắn bèn hỏi:
- Bà ơi, xung quanh đây có nhà trọ nào không ạ?
- Nhà trọ à? Không có đâu. Ở đây heo hút như thế, xây nhà trọ cho ai ở chứ! - Bà lão cười.
Dương Hàn Phong hoang mang nhìn Hàn Thiếu Vy, cô còn hoang mang hơn cả hắn. Chẳng lẽ lát nữa phải ra đồng ngủ à?
- Ở trên lầu còn một phòng trống nữa, nếu hai người không chê có thể ở đây một đêm. - Bà lão tốt bụng đề xuất.
Hàn Thiếu Vy trầm ngâm nghĩ, có mỗi một phòng, tức là cô và tên kia phải ở chung. Nhìn hắn cô chả thấy cảm giác an toàn ở đâu.
Nhưng mà so với việc phải ngủ ngoài đồng thế kia, thì ngủ chung một phòng với Dương Hàn Phong có lẽ còn tốt hơn nhiều.
- Dạ được ạ.
Dương Hàn Phong cười thầm trong bụng.