Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 175 : Cục bông nhỏ

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


- Hai người đang làm gì vậy?



Từ phía sau vang lên giọng nói quen thuộc của Hàn Thiếu Vy. Dương Hàn Phong phủi quần đứng dậy, liếc nhìn Lâm Dương. Cậu chỉ trốn tránh ánh mắt Hàn Thiếu Vy, ngồi xuống uống một mạch ly nước. Dương Hàn Phong kéo ghế, hai mắt vẫn luôn chằm chằm vào Lâm Dương.



Hàn Thiếu Vy nhíu mày lại gần:



- Ban nãy hai người đang làm gì thế? Dương Hàn Phong ậm ờ:



- Có con gián chạy qua, tôi sợ quá...rớt xuống đất thôi.



- Nhà hàng này có gián sao? Mà anh sợ gián à? - Cô hỏi nhưng trong bụng thở phào, cứ tưởng Lâm Dương lại gây rắc rối cho hắn. Nhưng mà...sao cô phải lo lắng vấn đề này nhỉ?



- Cũng tàm tạm. - Dương Hàn Phong cười gượng.



Xì, người như hắn mà phải sợ gián sao?



Thật vớ vẩn. Ngoài con vật lông lá đó thì hắn không sợ trời, cũng chẳng sợ đất.



Mà nhắc đến mèo...



Dương Hàn Phong sáng bừng mắt nhìn Hàn Thiếu Vy, chợt nhớ ra Tiểu Bảo và chú mèo Ngáo năm xưa. Tiểu Bảo giờ rất to lớn, cũng rất khôn ngoan, chỉ là từ nhiều năm về trước đã rất tránh người, khiến hắn phải làm riêng cho nó một căn nhà nhỏ có người chăm nom. Thỉnh thoảng hắn cũng đến thăm, nhưng Tiểu Bảo luôn chui rúc trong nhà của nó, không chịu gặp mặt anh.



Chú mèo Ngáo thì thảm hại hơn, nó tránh người đến mức suốt ngày chui rúc ở những xó xỉnh trong thành phố, thỉnh thoảng mới về nhà được một lần. Mỗi lần về, nó lại mang trên người bộ lông lấm lem đầy bùn đất nhọ nhem. Tắm xong, nó ở lại một đêm rồi lại đi. Ngáo là kiểu công tử đi phiêu bạt giang hồ, đói lại về với mẹ.



Thấy Dương Hàn Phong cứ đơ ra, Mạch Hân Chi mới gõ nhẹ vào bát cơm của hắn:



- Anh, ăn đi.



Hắn giật mình, nhìn Hàn Thiếu Vy, gật gật.



Suốt bữa ăn, ánh mắt của Dương Hàn Phong chẳng hề đậu trên người Mạch Hân Chi lấy nửa cái. Ánh mắt đó cứ dính sát vào người của cô gái đối diện khiến Mạch Hân Chi tức giận không nói nên lời. Cô gái này tuy chỉ mặc một bộ váy giản dị, khuôn mặt thậm chí còn không thèm sửa sang, chỉ một lớp son mỏng. Ăn xong, lớp son kia trôi đi sạch nhưng cô ta vẫn xinh đẹp đến điếng người. Mạch Hân Chi luôn có dấu hỏi to đùng trong đầu, cô gái này rốt cuộc là ai.



Nhìn người con trai lạ lẫm nhưng đầy vẻ ưu tú trước mặt, Mạch Hân Chi còn hoang mang hơn, không biết tổng giám đốc lạnh lùng của cô đẹp trai hơn hay anh chàng trước mặt đẹp trai hơn. Xoảng, chiếc dĩa kim loại rơi xuống đất, Mạch Hân Chi giật mình, cô ta quá đỗi phấn khích rồi.



Hàn Thiếu Vy vừa để thịt bò vào đĩa của mình, vừa nhìn Mạch Hân Chi dò xét. Chẳng hiểu sao cô lại chẳng có tí thiện cảm nào với người này.



- Đây là bạn gái của anh à? - Cô chống cằm hỏi Dương Hàn Phong.



- Không phải. - Hắn ngay lập tức trả lời.



- Vậy là em gái anh? - Hàn Thiếu Vy chẳng hiểu sao mình lại muốn dò xét thân phận của cô gái này đến vậy.




- Mày chưa nghe câu trẻ con là vị thần tình yêu à? - Hạo Thiên nhướn mày. - Nhà tao đang thừa một đứa trẻ con, mày thích thì tao cho mượn.



- Cháu mày mà cho mượn như bộ quần áo.



Cháu trai của Hạo Thiên là một cậu bé kháu khỉnh khoảng năm tuổi. Bề ngoài có nét giống anh nên nhìn khá sáng sủa. Cậu bé rất ngoan, rất nghe lời, lại đẹp trai như vậy, bạn gái ở trường mẫu giáo của cậu cứ phải là nườm nượp.



Dương Hàn Phong đã mấy lần nhìn thấy cậu bé nên phần nào hình dung ra một loạt các review của Hạo Thiên về cháu trai của mình.



- Nhưng có thể làm gì với cháu trai của mày?



- Đồ con lợn óc chó, mày phải để Hạn Hạn tiếp cận được với em ấy chứ. Sau đó thế nào thì tính tiếp.



- Tên cháu trai mày cũng quá khó đọc đi. - Dương Hàn Phong le lưỡi.



- Hạn Hạn còn khó đọc gì nữa, lười cả mở miệng nữa à? Hmmm, gọi A Hạn hay Tiểu Hạn cũng được.



- Con trai ai gọi Tiểu Hạn, gọi A Hạn đi. Vậy mai mày đem thằng bé qua đây.



- Ôkee. Hàng Việt Nam chất lượng cao, đảm bảo là một cục bông cực kỳ mềm mại.



Dương Hàn Phong gật đầu, lại tung tăng bước lên phòng. Hạo Thiên nhìn Nhật Huy, thở phào. Kế hoạch thu phục lại Vy Khánh sao mà khó thế.



*



Sáng hôm sau...



Hàn Thiếu Vy lái xe ra ngoài mua một chút đồ cho mình. Ban đầu, Lâm Dương nằng nặc đòi đi theo, bị cô mắng sấp mặt:



- Tôi đi mua đồ của con gái cậu cũng muốn theo à?



- ...



Kế hoạch cắt đuôi Lâm Dương thành công mĩ mãn.



Hàn Thiếu Vy lang thang trên mấy gian hàng trong siêu thị, trên giỏ của cô đã chất đầy ắp đồ ăn vặt và nước ngọt. Giờ vẫn còn sớm chán, cô muốn đi loanh quanh ở đây một lúc nữa.



Bỗng phía dưới chân cô từ đâu lăn tới một cục bông nhỏ xíu, mềm mại thơm thơm. Cục bông ngước đôi mắt ướt át ngây thơ của mình lên, giở trò mít ướt:



- Cô ơi...