Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 179 : Căn phòng bí mật

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Dương Hàn Phong liên tục gọi tên cô, còn cô nửa tỉnh nửa mê lim dim mắt. Khẽ lắc đầu sang một bên, với tay:



- Nước...nước...



Dương Hàn Phong nhanh chóng rót cho cô một ly nước. Uống xong, khẽ nhắm mắt định thần, cô thở dài một lượt:



- May vẫn chưa đánh thức A Hạn.



Dương Hàn Phong nhăn mũi:



- Vẫn còn nghĩ cho người ta nữa, em hay bị như thế lắm à?



- Cũng...thi thoảng. Tôi hay bị choáng như thế, còn hay nhìn thấy một đôi nam nữ, còn nghe được họ nói chuyện. Nhưng không thể nào nhìn thấy được mặt họ. Tôi sợ...



- Sợ cái gì?



- Sợ ma ám. - Hàn Thiếu Vy sởn gai ốc nói.



- !!!



Dương Hàn Phong lại bị ăn quả dưa bở siêu to. Cứ tưởng cô thoáng nhớ ra được gì rồi chứ...



Ngồi đơ ra một lúc, Hàn Thiếu Vy lại nhảy cẫng lên:



- Ấy, giọng người thiếu niên đó cũng giống giọng anh lắm!



Tất nhiên là phải giống rồi, đó là Dương Hàn Phong của năm 18 tuổi...



Liếc nhìn đồng hồ đã điểm 10 giờ trưa. Dương Hàn Phong cởi bỏ bộ vest nặng nề trên người, mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh. Lật trong đống quần áo được treo trên giá, hắn lấy ra một chiếc tạp dề. Trong nháy mắt, Hàn Thiếu Vy lại thấy chiếc tạp dề này...quá quen mắt.



- Anh mặc tạp dề làm gì thế?



- Nấu ăn, trưa rồi, em không đói à?



- Phòng làm việc của anh cũng có cả phòng bếp nữa à? - Hàn Thiếu Vy trợn mắt nhìn quanh, phòng đa chức năng luôn à? Nhưng sao cô nhìn không thấy...



- Qua đây.



Dương Hàn Phong dẫn cô đến trước một bức tranh lớn mà ngay khi vừa vào phòng cô đã để ý nhưng quên hỏi.



- Mở đi. - Dương Hàn Phong hất hàm về phía một hàng phím long lanh.



- Quào, hay đấy. - Hàn Thiếu Vy gật gật nhìn chiếc ổ khóa phím. - Nhưng sao tôi biết mật khẩu?



- Mở đi, mật khẩu là sinh nhật em...- Dương Hàn Phong chậm rãi trả lời.



Trong tích tắc, mặt của Hàn Thiếu Vy lại bắt đầu đỏ lựng lên...



Cô nhanh chóng nhập vào, hừm, tên đáng ghét, chắc đang khoác lác với tôi...



0909



Ếch ọp...


Tắt điện thoại, Hàn Thiếu Vy trưng ra bộ mặt: “Thôi xong tôi rồi...”



Dương Hàn Phong thì rất không thích vẻ mặt ấy của cô, Lâm Dương sao lại có quyền quản lý đời tư của cô chứ.



- Thôi tôi phải về trước đây. Không cần tiễn đâu. A Hạn ngoan nhé, lần sau cô lại đến chơi với con.



- Dạ, tạm biệt mama.



Hàn Thiếu Vy ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng làm việc của Dương Hàn Phong. Lấy bình tĩnh để ra khỏi Nhật Hàn, bầu không khí như lặng đi khi mọi người nhìn thấy cô. Mọi người đều nhìn cô chằm chằm.



Thực sự là áp lực quá đi mà!



Hàn Thiếu Vy lấy hết dũng khí để bước qua đám người đó, rời khỏi Nhật Hàn.



Đám người của Nhật Hàn bắt đầu lao xao, truyền tai nhau:



A: Biết gì chưa, cô gái vừa rồi là mẹ của con trai Tổng Giám đốc, tức là vợ anh ấy đóoo!



B: Cái gì? Thật không?



C: Thật mà! Chính tai tôi còn nghe thấy. Trời ơi, tạm biệt mọi người, em phải cuốn gói đi rồi.



D: Trời ơi, trước giờ tôi vẫn kiêng dè Mạch Hân Chi vì tưởng cô ta và Tổng Giám đốc...hừm! Cô ta cũng quá tự cao rồi, còn ảo tưởng Tổng Giám đốc có tình ý với mình, vênh vênh váo váo. Giờ thì sao...hahaha, đáng đời lắm!



A: Chỉ khổ thân tôi, cứ nghĩ rằng Mạch Hân Chi và Tổng Giám đốc thực sự có gì đó nên đã lớn tiếng với phu nhân, mọi người giúp tôi thu dọn đồ đi.



B: Mà thiếu phu nhân đó cũng xinh đẹp quá thể, hơn cái nhan sắc qua 81 lần phẫu thuật của Mạch Hân Chi nhiều.



- Các người nói cái gì?



Mạch Hân Chi như hồn ma, hiện hiện mất mất làm cả đám hú hồn. Mặt cô ta trở nên giận dữ đáng sợ khiến một số người một phen kinh hoàng. Cô ta làm như muốn ăn thịt họ không bằng!



- CÁC NGƯỜI VỪA NÓI GÌ!



Mạch Hân Chi gào rú lên như hổ đói. Nhân viên A biết mình sắp bị tống cổ ra khỏi đây nên chẳng còn kiêng dè gì nữa. A cười khinh khỉnh:



- Tôi nói là, người vừa rồi rời khỏi công ty, cũng là người sáng nay cô chửi vào mặt ấy, là mẹ của con trai Tổng Giám đốc. Cô biết đấy có nghĩa là gì không?



Mạch Hân Chi nắm chặt hai bàn tay. A lại tiếp tục:



- Là vợ của Tổng Giám đốc đó cô bé ảo tưởng. Gì mà vợ sắp cưới chứ, tỉnh mộng chưa?



- Mày...- Mạch Hân Chi đưa tay lên định tát cho A một bạt tai.



Bộp.



A nhanh chóng bắt được tay cô ta, hất mạnh ra sau:



- Đừng nghĩ tôi sẽ sợ cô nữa. Từ hôm nay tất cả mọi người cũng chẳng ai còn sợ sệt khi gặp cô nữa đâu. Đừng tưởng mình ở vị trí cao quá.



Mạch Hân Chi bị chọc tức đến hộc máu, bắt đầu đập phá điên cuồng khu lễ tân:



- Mẹ kiếp, con đấy là ai??