Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 181 : Đợi ngày anh gả cậu ấy cho em

Ngày đăng: 13:16 30/04/20


Mạch Hân Chi rướn mình lên định hôn hắn nhưng bị trượt, cuống cuồng bám chắc vào chiếc áo sơ mi gài nút lỏng lẻo của hắn. Thân hình 92-59-90 của cô ta bám dính lấy hắn khiến thân thể hắn thấy ghê tởm. Hắn cảm thấy cái nóng rực từ bộ ngực cô ta từ lồng ngực mình, kinh khủng hơn là cô ta hình như còn không mặc đồ lót?



- Cút!



Dương Hàn Phong dùng hết sức lực của mình đạp Mạch Hân Chi ra, kéo theo chiếc sơ mi của hắn rách toạc một cái.



Mạch Hân Chi ngã lăn xuống sàn nhà, vừa ngước mặt lên đã bị Dương Hàn Phong bóp chặt lấy cằm. Cô ta rít lên những tiếng kêu đau đớn. Mắt Dương Hàn Phong như có lửa, hắn sẵn sàng giết chết Mạch Hân Chi ngay lúc này:



- Cô chán sống rồi à?



- Ư...ư...- Mạch Hân Chi giật mạnh đầu thoát khỏi bàn tay hắn. Cô ta trượn mắt, gầm lên. - Ừ đấy, anh làm gì được em?



- Xem ra lá gan của cô cũng không nhỏ đâu.



Dương Hàn Phong cười khinh bỉ, sau đó quay đầu lại, lấy trong ngăn tủ ra một thứ gì đó. Tiếng lạch cạch của kim loại vang lên lạnh sống lưng.



Chỉ vài giây sau, Mạch Hân Chi bạt hồn bạt vía khi nhận ra thứ đang nằm trong tay hắn là một khẩu súng.



- Dương Hàn Phong, anh...anh không thể làm như thế!



Mạch Hân Chi lùi lại phía sau.



- Cô muốn cảm giác mạnh mà, thử một tí thôi?



Dương Hàn Phong cầm khẩu súng lên, xoa nhẹ, chân tiến dần lên phía trước.



Chợt Mạch Hân Chi đứng khựng lại. Cô ta thản nhiên mỉm cười, nhún vai:



- Anh dọa ai chứ, khẩu súng đó làm gì có đạn, haha, đừng đem đồ chơi...



Bùm!



CHOANG!



Một lỗ thủng tròn xoe nứt từng vết kính xuất hiện trên cửa sổ phía sau hắn. Dương Hàn Phong chán chẳng buồn nói, khi cô ta chưa dứt câu liền bắn một phát về phía cửa sổ.



Lúc này sắc mặt Mạch Hân Chi đã chuyển sang màu trắng bệch, hai chân cô ta run bần bật.



- Hân Chi!



Tiếng ông Dương Tuấn Triết vang lên từ phía cửa ra vào. Mạch Hân Chi như tìm được chỗ bám, nhanh chân chạy đến chỗ ông với tình trạng sợ hãi chết người.



- Có chuyện gì vậy con, sao lại có tiếng súng? - Ông hốt hoảng hỏi.



- Anh...anh Phong...anh ấy phát điên rồi...bác ơi con sợ...sợ...- Mạch Hân Chi lắp bắp ngắt quãng.




- Có tôi ở đây thì sáng đi trưa về, không có tôi chắc đi qua đêm luôn? - Lâm Dương giận dỗi.



- Không có màaaaaa!



- Nhớ đấy, tôi bảo anh cậu trông chừng cậu rồi đấy. Mỗi ngày đều phải gọi cho tôi, đừng lo tôi bận, dù bận thế nào cũng phải nghe điện thoại cậu.



- Dạ nghe rồi. - Hàn Thiếu Vy chun mũi cắm cúi ăn.



Hàn Thiếu Nghi buồn cười, đành buông đũa xuống.



- Lâm Dương, cậu cứ quản em gái tôi như thế thì bao giờ nó mới được gả đi hả?



- Ai cho anh gả cậu ấy cho người khác! - Lâm Dương quạu lên. - Em cứ thích quản đấy, quản đến bao giờ anh chịu gả cậu ấy cho em thì thôi!



- Ai thèm gả cho cậu chứ! - Hàn Thiếu Vy cau mày.



Hàn Thiếu Nghi lườm nguýt:



- Nói thế thôi, đừng có mơ. Tôi thừa sức nuôi bé con đến tận kiếp sau, nên chẳng có lý do gì để gả nó đi cả.



- Thế thì em cũng cứ ở ké nhà anh đến tận kiếp sau luôn.



- Đồ mặt dày! - Hàn Thiếu Vy thêm vào.



- Đương nhiên. - Cậu nhún vai.



Hàn Thiếu Nghi lắc đầu, toàn lũ trẻ con. Nhưng từ rất lâu rồi, anh và mọi người đều đã coi Lâm Dương như người trong nhà. Nếu có gả thì anh cũng chỉ yên tâm gả em gái cho một mình cậu ấy.



***



Ba giờ sáng.



Dương Hàn Phong về nhà với bộ dạng say khướt, cả người ướt sạch vì sương. Mạch Hân Chi chắc đã rời đi rồi, bố hắn cũng đã đi đâu đó. Căn biệt thự trở nên đặc biệt tĩnh lặng. Điều đó làm hắn cảm thấy cô đơn...



- Vy Khánh!! Vy Khánh?



Hắn vừa trèo cầu thang vừa gọi tên cô, theo bản năng cũng mở phòng bị niêm phong ra.



Hắn cởi áo khoác, chiếc áo sơ mi rách vẫn chưa thay. Vứt vào sọt rác, hắn nằm lăn ra giường ngủ cạnh Tiểu Bảo đã say giấc.



Ôm một con vật có bộ lông mềm mại (đã được vuốt keo dưỡng), hắn dường như lại không ngủ ngon. Hắn mơ thấy ác mộng nhưng lại không tỉnh lại. Hắn khóc, những giọt nước mắt thấm ướt gối trắng. Căn phòng nóng rực lên.



- Vy Khánh, anh xin lỗi...Vy Khánh!