Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 199 : Ước nguyện đèn trời

Ngày đăng: 21:40 20/05/20


Hàn Thiếu Vy đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên bị giật mình bởi những ánh đèn flash. Không ít những người đi đường thấy một đôi nam nữ có nhan sắc đỉnh cao như thế liền lấy điện thoại ra chụp ảnh. Dương Hàn Phong không muốn lớn tiếng kêu bọn họ đi sợ làm cô tỉnh giấc, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ra sau bịt mắt cô lại. Bọn họ thấy vậy cũng hiểu ý mà dần tản đi hết.



Nửa tiếng sau, Hàn Thiếu Vy choàng tỉnh, chỗ ngủ êm ái như vậy hóa ra là vai của Dương Hàn Phong. Cô gạt tay hắn ra, hắng giọng cho tỉnh ngủ. Hắn cười tươi:



- Ngủ xong rồi sao? Vẫn chưa đến giờ mà.



- Ngủ đến lúc đấy thì tôi vừa ngái ngủ vừa ngắm đèn trời chắc.



Nghe vậy, hắn gật gù đồng tình, mũi thính ngửi thấy mùi kẹo xiên que liền nảy ra một ý:



- Đói chưa? Chúng ta đi ăn gì cho tỉnh ngủ nhé?



- Không cần đâu, tôi không đói.



Nói thế nhưng Hàn Thiếu Vy cũng căng mũi lên ngửi ngửi, oa, đúng là mùi thịt xiên cô thích, trong bụng không chút kiêng nể lời vừa rồi mà phát ra những tiếng ọc ọc rõ ràng.



Đến nước này cô muốn chối cũng không được...



Dương Hàn Phong cười nín thở, mím môi nhìn ra phía bờ hồ:



- Ừm...thân thể này của em khá trung thực đấy.



- ... - Hàn Thiếu Vy ngượng chín mặt, nhấc mông lên không nổi nữa.



- Thôi nào, đừng nháo nữa. Đứng lên rồi sẽ mua cho em 100 xiên thịt. - Dương Hàn Phong đứng dậy kéo cô.



- Anh đang nuôi lợn đấy à? Tôi không đi.



- Nhất quyết không đi à? - Hắn nghiêm túc.



- Nhất quyết không đi.



Dương Hàn Phong gật gù, cô vẫn khó chiều như lúc trước, kéo ống tay lên cao một chút, hít thở sâu rồi ngồi xuống bế sốc cô lên.



Hàn Thiếu Vy cảm giác đầu quay như chong chóng, lại đang bị hắn bế đứng như thế này giãy giụa là ngã vỡ mồm, điều tốt nhất bây giờ nên làm là...kéo tóc hắn.



Thế là cứ mỗi bước đi của hắn lại bị cô kéo tóc về phía ngược lại, thành ra mặt ai cũng dở khóc dở cười. Họ đi đến đâu chỗ đó liền nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Hàn Thiếu Vy:



- Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống, anh định bắt cóc tôi đấy à? Thả tôi xuốngggggg!



- Em nhỏ tiếng lại một chút không người ta lại nghĩ em đang cố tình khoe rằng mình có một anh người yêu đẹp trai.



- Tôi không có!!



- Vậy thì ngoan ngoãn yên lặng bám vào cổ tôi cho đỡ mỏi, sắp đến chỗ ăn rồi.



Hàn Thiếu Vy đành ấm ức buông tóc hắn ra, nhìn xung quanh thấy hắn nói cũng đúng, cô có hơi to mồm, có khi làm người ta nghĩ bậy nghĩ bạ thật.



Đến quầy thịt xiên, Dương Hàn Phong đặt cô xuống một cách...không nhẹ nhàng, cũng chẳng cục súc, nhưng cô vừa nghe tiếng độp phát ra từ dưới mông.



- Ông chủ, cho 10 xiên thịt đi.



- Đến đây ~.



Thịt xiên ở đây vừa thơm vừa ngon khiến Hàn Thiếu Vy vừa ăn đã nghiện. Khi đi cùng với anh trai và Lâm Dương cô chưa bao giờ được ăn những đồ ăn ngon như thế này. Ánh đèn sáng lập lòe, khói nghi ngút cùng mùi đồ ăn bốc lên, những âm thanh xèo xèo bên tai kích thích vị giác. Chưa đến năm phút 10 xiên thịt đã đi tong.



Dương Hàn Phong cười không ra cười, mếu chẳng ra mếu, méo xẹo hỏi cô:



- Hàn Thiếu Nghi bỏ đói em à?



Đầu nhỏ khẽ lắc, hắn cười khổ, hỏi thêm:



- Có muốn ăn nữa không?



Đầu nhỏ lại gật gật.




- Ừm. - Hàn Thiếu Vy gật đầu.



- Tức là ở bên tôi, em thấy vui?



- Đừng có tưởng bở.



Hàn Thiếu Vy khẽ lườm hắn, bỗng một hình dáng quen nhức mắt lọt vào đồng tử. Ôi mẹ ơi, Lâm Dương, cậu ta sao lại ra đây?



Hàn Thiếu Vy mặt nhăn như đít khỉ, quay lưng lại tìm cách trốn đi. Ai ngờ lại bị tên óc lợn Dương Hàn Phong nắm cổ áo giữ lại:



- Sao? Ngại quá nên định trốn à?



- Đồ thần kinh, tôi đang trốn Lâm Dương.



- Lâm Dương? - Hắn phải mất ba giây để load lại cái tên này. - Đâu?



- Phía sau anh...



Dương Hàn Phong buông áo cô ra, quay về phía sau. Ồ, quả nhiên thấy tên âm binh họ Lâm đang đứng, hình như còn đang tìm ai đó.



Quay lại, Hàn Thiếu Vy đã chuồn mất từ bao giờ.



Dương Hàn Phong cười cười, làm sao bây giờ, hắn tự nhiên lại muốn thấy Lâm tiên sinh hết hồn một phen.



Thế là, hắn cố hết sức để lảng vảng trước mặt Lâm Dương nhưng giả vờ không nhìn thấy. Hắn được như ý nguyện khi Lâm Dương thấy một bóng dáng khá quen liền kéo tay áo giữ lại.



- Sao lại là anh? - Cậu nhíu mày.



- Ô, Lâm Thiên Khánh, là cậu đấy à? Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhau.



- Sao anh lại ở đây? - Lâm Dương không vui hỏi.



- Sao tôi lại không được ở đây? À, tôi đi ngắm đèn trời cùng bạn gái, không được sao?



- Bạn gái? - Cậu khẽ nâng cánh môi.



- Ừ đúng rồi, bạn gái đó.



- Bạn gái anh đâu rồi?



- À, cô ấy hả, biết tôi thích ăn kem nên đã đặc biệt đích thân đi mua kem rồi. Cậu xem người bạn gái này của tôi có phải rất ngọt ngào không?



- Vậy thì chúc mừng anh. - Cậu cười nhẹ.



Dương Hàn Phong cười như điên trong lòng. Không biết từ khi nào hắn trở nên lắm lời như thế này nữa.



Nhìn từ đầu đến chân hắn, ngay từ đầu Lâm Dương cảm thấy có gì đó không đúng, hóa ra là bộ quần áo hắn đang mặc. Người bạn gái đó của hắn chắc là thích kiểu thời trang này.



- À, cậu cũng đến đây ngắm đèn sao? Đi một mình à? - Dương Hàn Phong cắn cắn lưỡi, hỏi.



- Cứ cho là vậy.



- Sao nhìn cậu cứ như đang muốn tìm ai đó thế nhỉ...



- Cũng không phải là việc của anh. Không sớm nữa, lễ hội sắp kết thúc rồi, cũng nên về thôi.



- Ok? - Dương Hàn Phong nhún vai. - Cậu không muốn xem xem bạn gái tôi trông như thế nào sao?



- Không có hứng.



Lâm Dương quay người bước đi, không quên giơ tay tạm biệt. Tìm hết đám người này rồi cũng không thấy Tiểu Vy đâu, cậu phải về nhà báo cho Hàn Thiếu Nghi biết.



Dương Hàn Phong cười một kiểu rất man rợ, không ngờ khiêu khích đình địch lại kích thích như thế này. Nói chung là, hôm nay là một ngày đẹp trời, ừm, rất đẹp.