Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 77 : Quyết tâm

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Ra chơi, cả lớp ùa xuống canteen một cách dồn dập. Hôm nay nó không muốn xuống thật, vì...Vẫn còn ngày đèn đỏ cơ mà, đi đứng nhiều không tiện cho lắm. 



Lâm Thiên Khánh vỗ vai nó:



- Uống nước không? 



- Thôi, cậu đi đi, hôm nay tôi không đi được. - Nó uể oải đáp. 



- Sao vậy? Bệnh à? - Cậu lo lắng 



- Ờ... - Nó nói cho qua chuyện. 



Lâm Thiên Khánh lại ngồi xuống ghế, chống cằm hỏi:



- Đau ở đâu à? 



- Không... 



- Vừa tối qua còn nói chuyện bình thường lắm mà, sao giờ lại bệnh rồi?- Cậu nghi ngờ hỏi. Làm gì có loại bệnh nào nhanh chóng tới vậy, nếu có cũng chỉ là... 



Cậu nhìn nó, ánh mắt đầy thăm dò. Nó cũng nhìn cậu, hai mắt đối nhau. Nhìn sắc mặt nó ngày càng nhợt nhạt, cậu lo lắng kéo tay nó lên:



- Nếu không khoẻ thì xuống phòng y tế với tôi. 



- Thôi...không cần đâu. - Nó lầm lì, rồi cũng đứng dậy - Tôi đi vệ sinh chút. 



Nói rồi nó chạy ra khỏi lớp một cách nhanh nhất có thể. 



Bước ra từ nhà vệ sinh, nó thở ra nhẹ nhõm. Mấy ngày như thế này đúng thật là mệt mỏi. Lật đật chạy lên lớp cũng chả phải chuyện dễ, đang đi, điện thoại trong túi nó rung lên, áp lên tai, nó thong thả trả lời:



- Alo? 



- Em lên phòng hội trưởng đi.- Giọng Hạo Thiên vui vẻ. 



- Vâng - Nó cúp máy, rồi lại lon ton chạy lên phòng hội trưởng. Mặc dù không biết để làm gì nhưng nó hơi khó chịu, lên phòng đó là phải chạm mặt Hàn Phong, nó không thích. 



Đúng như nó nghĩ, vừa mở cửa thì đã thấy hắn ngồi lù lù một đống ở ghế, còn Hạo Thiên thì bận rộn tối mắt với cái laptop. 




- Lâm Thiên Khánh đi mua nước. Tôi không muốn cậu ấy đợi. 



Nói xong, nó đi lên lớp. Bỏ lại hắn đang tức nghẹn đến tận cổ. Cứ tưởng chọc nó ghen thì thắng, ai ngờ lại bị nó chọc lại. Đúng là tức chết mà! 



_____



Nó lên lớp, ngồi phịch xuống ghế. Lâm Thiên Khánh đưa cho nó một cốc trà sữa socola rồi hỏi:



- Sao? Lại bực mình gì à? 



- Không. - Nó chán nản nói - Tại hơi hồi hộp cuộc thi thôi. 



- Thua cũng được mà thắng thì càng tốt. Cậu không cần suy nghĩ nhiều vậy đâu. - Cậu ngồi cạnh nó trấn an. 



Nhưng không, nếu lần này Dương Hàn Phong không đi thi thì nó chấp nhận thua cũng không sao. Nhưng hắn - Dương Hàn Phong một hai muốn đấu với nó ván này, đã vậy người nữ kia còn là Huỳnh Lệ Anh, nếu thua thì chẳng khác gì nó tự nhận mình kém cỏi sao?



Nó bật dậy, giọng nói đanh lại:



- Không, lần này, chúng ta nhất định phải thắng! 



Lâm Thiên Khánh ngạc nhiên:



- Chẳng phải cậu không có hứng thú với cuộc thi này sao? 



- Giờ thì có rồi. Lâm Thiên Khánh, lần này coi như là vụ cá cược đó đi. Chúng ta nhất định phải giành chiến thắng! - Nó hùng hồn tuyên bố. 



Lâm Thiên Khánh khẽ cười:



- Được, nếu cậu đã quyết tâm như thế thì chiều nay đến nhà tôi học nấu ăn. Vòng đầu là ẩm thực. 



Nó gật đầu rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. 



Một cặp mà có những hai kẻ địch, nếu thua, nó sẽ bị hắn chọc đến chết mất. 



Tệ hại hơn, nếu thua, Huỳnh Lệ Anh sẽ chẳng bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để phá đám dè bỉu nó. Không, nó không để chuyện đó xảy ra đâu.