Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!

Chương 96 : Đừng bao giờ khóc khi có tôi bên cạnh

Ngày đăng: 13:15 30/04/20


Vào phòng chuẩn bị, hai bộ váy trắng hôm nọ và mấy đôi giày thuỷ tinh đã được đem đến cho nó. Chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, nó đã bị mấy cô gái lạ hoắc lôi vào trong phòng vệ sinh thay trang phục. Cả đời nó ghét nhất và sợ nhất thay đồ khi có người, kể cả bạn cùng giới. Tay cô gái đó vừa chạm vào vai, nó đã giật mình hất ra:



- Chị...chị...em có thể tự làm được. Chị có thể ra ngoài được không? 



- Nhưng mà nhanh lên nhé! - Cô gái nghiêm túc. 



- Vâng.



Chỉ một lát sau, nó đã mặc bộ váy tà lệch hôm nọ và đôi giày xanh nhạt. Chân nó không dài nên tốt nhất mặc kiểu váy này để ăn gian chiều cao một chút. Lâm Thiên Khánh cũng đi thay đồ nên chỉ còn mình nó cố gắng giữ bình tĩnh trong phòng. 



Những cặp còn lại cũng chạy đôn chạy đáo để thay trang phục. Dương Hàn Phong đã nhanh chóng thay xong. Nó chợt nhìn lướt qua nhưng cũng đủ làm đứng tim nó.



Có phải là...quá hoàn hảo rồi không? Dương Hàn Phong bây giờ...thật làm người ta muốn nghẹt thở mà.



***



Cả sân trường nhộn nhịp, náo loạn. Các học sinh ngồi chật kín các ghế đá và ghế đợi trong trường. Số còn lại đứng lên để nhìn được rõ hơn. Hạo Thiên vừa kịp giới thiệu sơ qua về lớp 11A3.



Từ sau tấm rèm, mỹ nữ của 11A3 kiều diễm bước ra. Cô gái xinh đẹp chân bước thật nhịp nhàng, chuyên nghiệp. Đầu ngẩng cao, ánh mắt đẹp sáng long lanh. Bộ váy cô đang mặc cũng vô cùng sang trọng: Váy dạ hội chạm gót màu hồng nhạt, trên cổ đính những đường diềm đẹp ma mị làm lộ ra cánh tay trắng trẻo và cặp xương quai xanh quyến rũ. Ngay sau đó, nam nhân cực soái cũng thanh lịch bước ra. Hai người sánh bước bên nhau thật đẹp, thật xứng đôi. Đứng trước khán đài, cô gái kiêu hãnh ngẩng cao đầu, cười nhẹ rồi khoác tay người con trai quay về. Cả hội trường rộ lên những tràng vỗ tay kịch liệt dành cho màn đầu tiên. 



Và 2 cặp đôi tiếp theo cũng vậy. Bảo Nhi vẫn cái vẻ đáng yêu vốn có sánh bước bên Thiên Bảo nhìn thật cute. Hai anh chị lớp 12A7 nhìn chững chạc hơn một chút, mỹ nữ này rất quyến rũ trong bộ váy cúp ngực màu xanh biển dài quá đầu gối. Còn người con trai rất ra dáng tổng tài trong bộ vest xanh tím. Mỗi cặp đôi đều vô cùng được khán giả và ban giám khảo ủng hộ.



Hạo Thiên nhí nhảnh dẫn tiếp:



- Và bây giờ các bạn học sinh và ban giám khảo đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chiêm ngưỡng màn biểu diễn của cặp đôi của lớp 11A1, trong đó có đệ nhất mỹ nam Dương Hàn Phong và đương kim hoa khôi Huỳnh Lệ Anh chưa?



Tiếng reo hò vang lên khắp bốn phía, Huỳnh Lệ Anh quả thực không phụ sự kì vọng của mọi người và tự mình khẳng định cô xứng đáng là hoa khôi của toàn trường. Bộ váy cô ta đang mặc thực sự còn nóng bỏng hơn chị gái lớp 12 kia nhiều. Tất nhiên, đối với một vài người nhìn thấy rất bỏng mắt. Với thân hình 1m68 và đôi chân thon dài, bộ váy này đã tôn lên tất cả những đường cong trên cơ thể cô. Vẫn là kiểu cúp ngực nhưng khoét rất sâu, chân váy thắt lại ở vùng hông và xẻ dọc xuống tận gót chân. Đôi giày cao gót chắc cũng tầm 7-8 cm khiến cô bây giờ cao chừng 1m76. 



Dương Hàn Phong bước ra, nữ sinh toàn trường hét to và giật lên như bị kích điện. Khắp đâu đâu có nữ sinh, nơi đó có tiếng hét tên hắn. Ngọc Vy và Mai Anh cũng sững sờ, hệ thần kinh miễn nhiễm với trai đẹp của cô nàng mạnh mẽ Hoàng Mai Anh cũng bị vô hiệu hóa. 



- Trời ơi, người đâu mà đẹppppppp thế không biết!!! - Ngọc Vy thèm chảy dãi.



- Lần đầu tiên tao muốn lấy chồng trong đời đấy mày ạ. - Mai Anh cười tủm tỉm, mắt sáng lên. 



- Ma lực...ma lực...- Hoàng Nhật bị hai cô gái này làm cho lép vế, tủi thân ngồi lảm nhảm.



Thanh Thảo mắt không rời người con trai trên sân khấu. Anh ta còn đẹp hơn cả cậu bạn Lâm Thiên Khánh gì đó làm cô phải thèm thuồng. Lát nữa xuống nhập tiệc, phải làm cách gì đó để bắt chuyện mới được.



Quay lại với sân khấu, Huỳnh Lệ Anh bắt đầu khoác tay quay lưng đi về, dáng đi kiêu hãnh như một siêu mẫu. 



“Cạch”. Một thứ gì đó trên người Huỳnh Lệ Anh rơi xuống sàn Catwalk. Đôi môi đỏ sắc sảo của cô khẽ nhếch lên một cái. Nhưng tình tiết vụn vặt này không ai để ý, kể cả Dương Hàn Phong. 



- Đã gần đến thời khắc quyết định, và bây giờ chúng ta hãy chào đón cặp đôi cuối cùng. Lớp 10A3!



Tấm rèm mở ra, không gian như ngưng đọng lại. Nó y như một nàng công chúa bước ra từ trong lâu đài. Bộ váy trắng thuần khiết cùng với đôi giày cao 6 phân khiến chiều cao của nó được cải thiện lên đến 1m60. Trên mái tóc xoăn dài cài một chiếc vương miện bằng bạc sáng lấp lánh. Chiếc vòng của Hạo Thiên tặng sáng chói trên cổ. Nó ngẩng cao đầu, bước đi.



“Sinh ra không nhất thiết phải là một công chúa, nhưng nhất định phải sống như một nữ hoàng”. 



Khi nó đứng trên khán đài một cách kiều diễm và thật kiêu ngạo, khắp bốn bề đều rộ lên những tiếng hú hét vang trời.



- Đẹp quá...



- Mỹ nữ này trong trường mà bao lâu mình không biết nhỉ?



- Không ngờ con nhỏ thư kí hội học sinh này cũng xinh đáo để...



- Thế này thảo nào Huỳnh Lệ Anh hại sống hại chết...



-...



Ngọc Vy ngạc nhiên tột độ, trời đất, dung nhan vừa nãy cũng đủ làm cô suýt ngất rồi, bây giờ...thật khiến người ta muốn chết đi cho xong!



- Mai Anh...- Ngọc Vy tựa vào vai cô nàng, thủ thỉ.



- Hửm? - Mai Anh chăm chú nhìn lên sân khấu.



- Mày biết tao muốn làm gì bây giờ không? 



- Làm gì?



- Làm les!



- Mày tránh xa tao ra! - Mai Anh vờ hất người Ngọc Vy ra, hai đứa cười khanh khách. 



Nhưng chưa hết ngạc nhiên, tạo hình của Lâm Thiên Khánh còn khiến hai cô nàng ngạc nhiên hơn. Không ngoại trừ Thanh Thảo.



Lâm Thiên Khánh bao ngày đại ca bất cần như thế, nhưng hôm nay lại giống như thiên thần giáng thế, không vương một chút bụi trần. Cậu mặc bộ vest trắng thanh lịch, trên ngực trái còn có một bông tuyết trắng làm bằng bạc đính đá sáng lấp lánh. Cậu từ từ, nhẹ nhàng đưa tay cho nó khoác lấy. Và cũng không một chút dần dà, nó cũng mỉm cười, khoác tay cậu.



Quay đầu đi về được ba bước, nó dẫm phải một thứ dây gì đó đầy những hạt tròn tròn. Do không đề phòng, giày lại cao, nó lập tức trượt chân một khoảng dài trên sân Catwalk. Một khoảng khắc làm tim nó như ngừng đập...



Lâm Thiên Khánh cảm thấy cánh tay đang khoác lên tay mình dần tuột xuống, nhanh tay đỡ lấy nó, kéo nó về một bên trong lúc nó sắp tiếp đất. Cảnh tượng ngọt ngào ấy diễn ra trước mặt toàn thể bàn dân thiên hạ.



Toàn bộ khán giả đều “Ô” lên một tiếng rồi hú hét vang trời. Nhất là mấy con quạ của 10A3. Nhưng trong đó, chỉ có sắc mặt Thanh Thảo sa sầm xuống. Những tiếng hét vẫn vang lên dồn dập:



- Aaa...tình cảm quá đi!



- Anh ý tâm lý chưa kìa! Á!!!



- Hai người này là một đôi, chắc luôn!



Thanh Thảo tức lắm, nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt. Cả hội đồng ban giám khảo đều gật gù:



- Tốt lắm, xử lý tình huống rất tốt!



Lâm Thiên Khánh để nó đứng dậy, rồi mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường. Nó và cậu an toàn về đến nơi chuẩn bị.



Sau đó, cả năm cặp đôi cùng nhau bước ra khỏi cánh gà, khoác tay nhau bước trên sân khấu. Khán giả vỗ tay reo hò như sấm nổ, và cùng bình chọn 2 cặp đôi xuất sắc nhất. 



Màn trình diễn kết thúc, Hạo Thiên lại được ló mặt ra. Sắc mặt anh hớn hở:



- Wow...các bạn đã nhìn thấy màn biểu diễn của các cặp đôi chưa ạ?



- RỒI! - Tiếng đồng thanh của hầu hết khán giả bên dưới làm náo động cả một vùng.



- Vậy các bạn đã quyết định sẽ bầu chọn cho cặp đôi nào chưa?




- Không sao đâu, may mà có 2 chiếc váy. 



- Con nhỏ Thanh Thảo đó...Hoàng Nhật, tôi nói cậu theo sát nó xem nó định làm gì cơ mà, cậu bỏ đi đâu vậy hả?



Ngọc Vy kéo tai Hoàng Nhật, gắt gỏng. Anh chàng kêu oai oái:



- Có phải lúc nào tôi cũng theo sát cô ta được đâu. 



- Mai Anh nó tức lắm rồi, đi vệ sinh từ nãy đến giờ vẫn chưa ra. - Ngọc Vy bỏ tai Hoàng Nhật ra, khoanh tay nói.



Nó lo lắng:



- Ai đi tìm Mai Anh đi, không khéo cô ấy lại làm gì Thanh Thảo thì sao?



- Kệ nó, nếu tìm được Thanh Thảo tôi cũng cho cô ta một trận thừa sống thiếu chết luôn. - Ngọc Vy ưỡn ngực.



- Vấn đề không phải ở đó, nếu như Mai Anh làm gì cô ta thì cô ta có để yên không? Gần thi rồi, cẩn thận hạnh kiểm thì hơn.



- Tôi nghĩ thấy cũng đúng đó. - Hoàng Nhật gật gù - Với bản tính của Mai Anh thì không có chuyện bỏ qua đâu.



Nó nghiêm trọng:



- Hoàng Nhật, Thiên Khánh. Hai cậu mau đi tìm Mai Anh đi. 



- Nhưng...- Lâm Thiên Khánh phản đối.



- Yên tâm đi, có Ngọc Vy ở đây với tôi rồi mà. 



- Cũng được. Ngọc Vy, cậu ở lại với Vy Khánh. Hoàng Nhật, đi theo tôi!



Hai người vội vàng chạy ra ngoài cổng trường, đi tìm Mai Anh. Nó ở lại mà lo lắng toát mồ hôi, vội cầm mấy một cốc nước ngọt uống.



Trên loa thông báo bỗng vang lên tiếng nói:



- Mời hội trường hội học sinh lên văn phòng, hiệu trưởng có việc tìm gấp.



Dương Hàn Phong tuy không hiểu chuyện gì, bất mãn chạy nhanh lên văn phòng.



Một bạn học của 10A3 chạy đến chỗ nó và Ngọc Vy:



- Vy Khánh, vừa nãy cậu có sao không? 



- Tôi không sao. - Nó cười.



- Vậy...cậu cho tôi mượn lớp trưởng một lát nhé. - Cậu bạn gãi đầu.



Nó cười tươi nhìn cậu ta, vừa nhìn đã biết cậu ta định làm gì rồi. 



- Được, được chứ. Ngọc Vy, cậu đi nhanh đi.



- Nhưng cậu...



- Đi đi, không khéo lại lỡ chuyện. - Nó cười tinh nghịch. 



- Chuyện gì cơ? 



- Cậu đi nhanh đi.



Cuối cùng Ngọc Vy vẫn phải đi theo cậu bạn kia. Nó ở lại một mình, cao ngạo ngồi một góc.



Không gian vẫn không giảm bớt ồn ào. Một nhóm nữ vừa cười đùa vừa đi tới chỗ của nó. Nó nhìn thấy, nhưng không làm gì cả.



Nó chắc đây là bạn bè của Huỳnh Lệ Anh đây.



- Wow...em gái này, em đẹp lắm đó. 



Một giọng nói chảy nước vang lên bên tai nó. Nó cười xã giao:



- Chị quá khen.



- Em ít nói thế cơ à, vừa nãy mất mặt như vậy vẫn không làm em nhận thua sao? Chịu đựng giỏi nhỉ.



- Quá lời. - Nó cười nửa miệng.



- Được, để chị xem em chịu đựng giỏi đến mức nào. 



Cô gái đó nói xong, liền nghiến gót giày lên chân nó. Từng đợt đau đớn, nhức nhói như xuyên thủng lớp da của nó. Nó cắn chặt răng, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, từng cơ khớp kêu lên răng rắc. 



Thấy nó vẫn chỉ nổi lên phản ứng nhẹ, cô ta dẫm mạnh chân rồi nghiến thật mạnh từng hồi. Lần này đã quá sức chịu đựng của nó. Nhưng phải hành động sao cho không bị phát hiện nhất.



Nó giả vờ ngã về phía trước, lấy tay hất hết mấy cốc nước ngọt vào người cô ta. Quả nhiên, cô ta bỏ chân ra, hét toáng lên:



- Aaaaa...bộ váy...váy của tao...mày...



- Ơ...em xin lỗi chị, em không cố ý đâu. 



Nói xong nó lại cười nửa miệng, dẫm một phát vào chân cô ta, cô ta liền ngã lăn ra đất.



Nó cũng vờ ngồi xuống, hớt hải:



- Có ĐAU không? Bà chị?



- Mày...mày...



- Chẳng phải chị thích dẫm lắm sao?



Cô ta thấy Dương Hàn Phong đã từ trên văn phòng trở vào, vội lui đi chỗ khác. Nó thở gấp, ngồi tụt xuống đất.



Vết thương xem ra không nhẹ, lại còn là giày cao gót dẫm phải. Nhìn y như bị đinh nung nóng rồi ấn lên vậy.



Nó kêu lên nho nhỏ, cố cắn chặt răng chịu đựng. Vết thương đã hơi rỉ máu, mặt nó trắng bệch ra. Chảy máu như vậy...có ảnh hưởng gì đến lát nữa không...



Nó vội khập khiễng đi vào nhà vệ sinh. Dương Hàn Phong trông thấy, đang nói chuyện cũng bỏ ly soda xuống, chạy theo.