Ốc Mượn Hồn
Chương 19 : Vừa khóc vừa cười
Ngày đăng: 12:03 19/04/20
Trans: Z – Beta: Jung.
Bình rượu thứ năm được đưa lên, đây là bình mấu chốt.
Nếu Tạ Tiểu Giang uống xong bình này mà vẫn còn tỉnh táo thì có thể nắm chắc tám, chín phần để đối phó với Uông Đại Kỷ rồi.
Nhưng đừng coi thường bình này, đã uống bốn cân rượu trắng rồi, ai cũng không biết ngụm nào là căn nguyên chết lạc đà.
Lúc này, Ngụy Vũ Hoàn tự mình rót rượu cho Tạ Tiểu Giang, hắn còn bảo phục vụ lấy chén nhỏ để cậu uống từng chén một.
Tất cả mọi người đều sốt sắng nhìn theo cậu, Tạ Tiểu Giang uống từng chén nhỏ, ai nấy đều nuốt nước miếng, sợ chỉ một giây sau là cậu sẽ tái nhợt mặt ngã xuống. Cả phục vụ cũng nín thở đứng cạnh, chỉ chờ thời cơ là chạy đi gọi xe cứu thương.
Tạ Tiểu Giang uống rất bình tĩnh, cũng không nói gì, mọi người chỉ thấy mặt cậu hồng hồng, mắt càng uống càng sáng, không giống như người sắp say, ai không biết lại tưởng cậu đang uống nước lọc thì đúng hơn!
Nguyên một bình rượu đã uống hết, Tạ Tiểu Giang vẫn an lành ngồi tại chỗ, Ngụy Vũ Hoàn hỏi cậu sao rồi, cậu chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn hắn, cười nói: “Em cho anh biết em vẫn uống tiếp được.”
Ngụy Vũ Hoàn nhìn đôi mắt đầy tinh thần kia, trong nháy mắt tim đập chệch một nhịp.
Đối với những người có tuyệt kỹ thì có ít rất người không khâm phục. Cho dù Tạ Tiểu Giang chỉ là một người rất phổ thông, nhưng hôm nay ỷ vào tửu lượng tốt, mở rộng tầm mắt cho mọi người, ai nấy đều quỳ rạp xuống đất.
Thiệu Vĩnh Dương ồn ào hỏi cậu có muốn uống thêm một bình nữa không, Tạ Tiểu Giang rất gật đầu đáp: “Uống!”
Mọi người thấy cậu uống nhiều rượu như thế mà vẫn không khác người bình thường, đã coi đây là thiên phú dị bẩm, cũng không còn lo lắng, đề phòng như ban đầu, đều huyên náo hò dô.
Đôi mắt Ngụy Vũ Hoàn lại nhìn thẳng khuôn mặt của Tạ Tiểu Tang, hồi tưởng sự động tâm trong chớp mắt trước nay chưa từng có, đợi hồn quay lại thì bình rượu thứ sáu đã được uống xong.
Cũng không biết là do uống đến vội vàng, Tạ Tiểu Giang đột nhiên đứng dậy.
Cậu đang định dùng ống tay áo lau nước mũi thì bị Ngụy Vũ Hoàn ngăn lại.
Ngụy Vũ Hoàn không chê cậu bẩn, tự mình vươn tay lau mũi cho cậu, nhìn gương mặt nhỏ nhắn khóc tèm lem như mèo mướp, thấp giọng nói: “Vừa khóc vừa cười, ngốc chết!”
… Đứa ngốc, anh đối với em tốt, cũng là có mục đích.
Hành động sủng nịch cùng ngữ điệu dịu dàng thêm một tầng ái muội tràn ngập giữa hai người.
Kỹ năng dỗ trẻ của Ngụy Vũ Hoàn đột nhiên tăng lên, chưa một tình nhân nào khiến hắn như thế, tim đã nhão thành một bãi nước.
Nhưng đối mặt với Tạ Tiểu Giang như vậy, Ngụy Vũ Hoàn lại phá lệ không có một chút dục vọng nào, hắn chỉ muốn làm đối phương cười như thế một lần nữa, dùng ánh mắt sùng bái này, ánh mắt cảm kích nhìn mình, giống như đang cảm kích nhìn hắn, chỉ cần như vậy là đã viên mãn lắm rồi.
Thậm chí hắn còn muốn, mình có nên học anh trai mang theo một cái khăn tay, như vậy vào lúc Tạ Tiểu Giang khóc thì hắn có thể đúng lúc lấy ra.
Tạ Tiểu Giang khóc một lúc, phát tiết được một phần khí nóng đang chạy tán loạn trong cơ thể, tỉnh táo hơn ban nãy rất nhiều, nhưng sự mệt mỏi lại đánh úp đến.
Ngụy Vũ Hoàn thấy cậu không bị làm sao, cũng không cưỡng ép cậu đi bệnh viện nữa, chỉ thấy Tạ Tiểu Giang đi mà còn lắc lắc đầu nên không tự chủ được mà dắt tay cậu.
Tạ Tiểu Giang không tránh ra được, tiềm thức toàn tâm toàn ý nương vào Ngụy Vũ Hoàn.
Hai người sóng vai về nhà, Ngụy Vũ Hoàn đột nhiên hỏi: “Đồng hương em đã lừa em chuyện gì?”
Đại não Tạ Tiểu Giang bị chất cồn làm cho còn chút ngốc nghếch, bình thường giấu tiệt đi chuyện bi thảm của mình, hiện tại như bí mật bị đào lên, toàn bộ đều nói cho Ngụy Vũ Hoàn. Nói đến chỗ tiền của mình bị lừa sạch, còn không có chỗ để về, hốc mắt cậu lại không khống chế được mà đỏ bừng.
Ngụy Vũ Hoàn nghe mà đau lòng từng cơn, hóa ra vì nguyên nhân như thế mà Tạ Tiểu Giang mới lăn tới trước mặt hắn…