Ốc Mượn Hồn

Chương 9 : Rượu vào lời khách sáo

Ngày đăng: 12:03 19/04/20


Edit: Z – Beta: Jung.



Vào gian riêng, Thiệu Tề hai người ngồi hai bên bàn trà, Ngụy Vũ Hoàn một mình ngồi trung tâm, Tạ Tiểu Giang theo đuôi tới nhìn chằm chằm hắn chiếm sopha của hai người, xấu hổ đứng bên cạnh.



“Ngây ra làm gì?” Ngụy Vũ Hoàn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, bảo: “Lại đây ngồi đi.”



Tạ Tiểu Giang nhìn gương mặt đẹp trai của Ngụy Vũ Hoàn, thế nào cũng cảm thấy hắn cười chả có ý tốt gì.



Nhưng vào thì đã vào rồi, chẳng lẽ còn học con gái nhà người ta nhăn nhăn nhó nhó sao?



Tạ Tiểu Giang cười cười, chạy qua: “Ông chủ nếu không chê thì tôi ngồi đây!”



Ngụy Vũ Hoàn làm sao không nhìn ra đối phương đang cảnh giác chứ? Chờ cậu tới gần, lập tức không kiềm nổi lòng mình, trực tiếp vươn tay kéo người ấn xuống cạnh mình.



Tạ Tiểu Giang: “…” mẹ kiếp… cảm giác không tuyệt tí nào!



Hai người bên cạnh một mặt hứng thú nhìn cả hai, không nói gì.



Tề Mộ Anh đang định rung chuông gọi người dâng trà thì Thiệu Vĩnh Dương lại nói: “Tôi đột nhiên muốn uống rượu.”



Ngụy Vũ Hoàn liếc mắt nhìn gã, cười thầm: “Được, uống thì uống!”. Chính xác hơn là, uống trà gì mà uống trà chứ, rượu mới là thứ trợ hứng tốt nhất!



Tề Mộ Anh bảo: “Không thể uống rượu suông đi? Gọi mấy món nhắm đi, xem có tôm ngâm tương hay cánh vịt, chân gà ướp xì dầu không?”



Tạ Tiểu Giang nhanh chóng bật dậy: “Có có có! Để tôi đi lấy!”



Mông ngồi còn chưa ấm mà cậu đã vội vã chạy biến đi…



Tạ Tiểu Giang vừa ra khỏi cửa, Thiệu Vĩnh Dương rốt cuộc không nhịn được nữa, cười ha hả: “Ông nóng nảy thế! Vừa vào đã làm người ta sợ chạy trối chết rồi!”



Tề Mộ Anh cũng tiếp lời: “Đúng thế, văn minh một chút, văn minh một chút, từ từ rồi khoai sẽ nhừ!”



Nhưng cũng không thể trách Ngụy Vũ Hoàn được, nửa năm trước hắn trơ mắt nhìn đứa nhỏ chạy ngay dưới mắt mình. Hắn một bụng oán khí dâng trào nghẹn nửa năm, chính xác là không thể hoàn toàn quên được, nhưng đối phương lại cố tình xuất hiện lần nữa khi hắn sắp sửa ném hẳn qua đầu rồi. Hiện tại tử khí lại cuồn cuộn dâng lên, còn mãnh liệt cả hơn so với lần đầu nữa!



Biểu hiện của Ngụy Vũ Hoàn thế đã là tốt lắm rồi, không có trò ngay từ giây đầu tiền đã sáp lại hỏi người ta là: “Cậu còn nhớ chủ nhà họ Ngụy không?”



Nhưng chúng bạn nói cũng không sai, dù sao đứa nhỏ này đang làm việc ở đây, cũng không quá gấp gáp, chạy đâu cho khỏi trời nắng, nhưng đừng dọa người, chưa nói được mấy câu đã bị người ta đề phòng như gặp biến thái vậy!



Ngụy Vũ Hoàn hít sâu một hơi, để cho bản thân mình bình tĩnh lại.



Thiệu Vĩnh Dương đứng dậy, cười xấu xa hỏi: “Muốn uống rượu gì? Vodka hay Whiskey?”



“Vodka đi.” Ngụy Vũ Hoàn dừng một chút, bổ sung: “Thêm két bia nữa.”




Cậu không chút giấu diếm: “Giang Tô Túc Thiên.”



Tục ngữ nói rượu tráng lòng người đúng thật không sai! N chén xuống bụng, tuy chưa say nhưng cả người Tạ Tiểu Giang đã nóng lên, đại não phấn khởi tưng bừng, đã sớm để chuyện “thận trọng từ lời nói đến hành động” với khách ném qua sau đầu.



Ngụy Vũ Hoàn lại gật đầu hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi? Tôi thấy thế nào cậu cũng giống trẻ vị thành niên.”



Cậu rất thẳng thắn đáp: “Haha! Những người tôi quen đều bảo nhìn tôi nhỏ! Nhưng năm nay tôi hai mươi hai tuổi rồi!”



Ha mươi hai? So với mình nhỏ hơn khoảng tám tuổi, đúng là một đứa nhỏ mà!



“Tuổi này cậu phải học đại học đi? Sao lại đến nơi thế này làm việc?”



“Tôi không có tiền.” Tạ Tiểu Giang nghĩ, người này bị ngốc sao, hỏi cái chuyện này! Những cô gái làm việc ở Phong Nhụy hầu hết đều không quá hai mươi lăm tuổi, có tiền thì ai muốn làm ở đây chứ! Đúng là hoàng đế không biết dân gian khó khăn mà!



Ngụy Vũ Hoàn bắt được trọng điểm, hóa ra nguyên nhân là “không có tiền”.



Hắn nhớ có một lần cùng bạn đi massage chân, người massage cho hắn cũng là một cậu nhóc rất trẻ, lúc ấy Ngụy Vũ Hoàn cũng hỏi một câu như vậy, người nọ trả lời rằng: “Học không tốt”. Đúng thật, ở xã hội Trung Quốc này, nếu con trai học không tệ lắm thì dù nhà có nghèo đến đâu thì bố mẹ cũng sẽ đập nồi bán sắt cho con đi học, căn bản là dù sao tri thức cũng là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh.



“Nếu có tiền thì cậu sẽ đi học chứ?” Ngụy Vũ Hoàn lại hỏi.



“Đương nhiên rồi!” Tạ Tiểu Giang gật đầu.



Nghe câu trả lời này, lòng Ngụy Vũ Hoàn nhảy ra một tia đồng tình khá khó hiểu, nhưng mấy cậu chàng đọc không nổi sách phải ra ngoài làm việc thành phố S không thiếu, hôm nay hắn không phải muốn kiêm chức ông chú bao trọn chân dài…



Ngụy Vũ Hoàn không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa, cạn chén với Tạ Tiểu Giang, hỏi tiếp: “Cậu là con một à? Nhà còn ai không?”



“Còn một đứa em gái nữa.” Tạ Tiểu Giang một chén tiếp một chén, không dùng đại não duyệt mà nói luôn. Nhưng cậu thấy có chút lạ, sao Ngụy tổng này giống người đi điều tra hộ khẩu vậy? Hỏi gì mà lắm thế?!



“Cậu làm ở đây từ lúc nào?”



“Được non nửa năm rồi.”



“Tiền lương ra sao?”



“Mỗi tháng hai ngàn tám, bao ăn ở!” Lúc trả lời câu hỏi này, Tạ Tiểu Giang có chút tự hào, liền ngẩng đầu ưỡn ngực.



Ngụy Vũ Hoàn bật cười, tiền lương ít như thế có gì để mà kiêu ngạo chứ.



Nhưng “bao ăn ở” thực sự khiến người ta phải nghĩ sâu xa đó…



Hắn híp mắt, cười hỏi: “Vậy trước kia cậu ở đâu?”