Ốc Sên Chạy
Chương 22 : Tình huống khó xử nhất
Ngày đăng: 16:22 18/04/20
Hôm nay đúng là ngày kiểm tra toàn bộ bệnh viện. Bác sĩ chủ nhiệm cùng tất cả các bác sĩ và sinh viên thực tập đến các phòng bệnh. Tất cả các phòng đều được kiểm tra một lượt. Vệ Nam và Nguyên Nguyên đứng phía sau, đứng suốt cả buổi sáng đến nỗi sắp bị trật khớp, cuối cùng cũng hiểu được sự mạnh mẽ của những bác sĩ ngoại khoa này.
Đặc biệt là giáo sư Hà, suốt cả buổi không hề tỏ ra khó chịu hay mệt mỏi.
Nghe nói giáo sư Hà là một người phụ nữ “trâu bò”. Nếu gặp ca phẫu thuật lớn, đứng trong phòng phẫu thuật hai mươi tiếng là chuyện nhỏ. Các bác sĩ ngoại khoa cần thể lực và tinh thần khỏe mạnh. Vì vậy rất ít nữ bác sĩ chọn ngoại khoa. Theo quan niệm của mọi người, phụ nữ cần phải chăm sóc gia đình, chăm sóc con cái. Giáo sư Hà là người phụ nữ của công việc điển hình. Ly hôn với chồng đã lâu, một mình vất vả nuôi con gái, còn đưa con gái Hà Diệp vào trường đại học Y thuộc đại học T để rèn luyện thử thách. Nghe nói giáo sư Hà rất giỏi, số lượng công trình được công bố chất thành núi, học trò của cô cũng rất xuất sắc. Trong đó có rất nhiều người đã ra nước ngoài học tập, phát huy tinh thần của giáo sư.
Sau khi nghe Phí Đằng kể về giáo sư Hà, Vệ Nam và Nguyên Nguyên cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ vị “giáo sư Diệt Tuyệt sư thái” này. Các bậc tiền bối không nói mệt, dĩ nhiên Vệ Nam và Nguyên Nguyên không dám kêu mệt. Hôm nay Nguyên Nguyên còn liều lĩnh đi giày cao gót, đứng như kiểu lung lay sắp đổ. Vệ Nam biết ý đứng trước mặt Nguyên Nguyên, để cô ấy mỏi thì có thể bám vào người mình.
Cuối cùng buổi kiểm tra cũng kết thúc. Vệ Nam vào phòng thay đồ thay quần áo, soi mình trong gương thở dài rồi chạy như bay ra khỏi bệnh viện, ngồi tàu điện ngầm về nhà.
Vừa vào nhà,Vệ Nam đã bị tiếng hét kinh hoàng làm giật bắn cả mình.
“Sack, mày delete game của tao. Lục Song, mày muốn chết à?” Âm thanh ma quỷ quen thuộc, giày vò mình suốt hai mươi năm của anh trai Vệ Đằng.
“Hehe. Không phải tao delete đâu. Hay là máy tính của mày bị virus? Tao có ý tốt diệt virus cho mày. Mày lấy oán trả ơn thế à?” Âm thanh dịu dàng dễ nghe, dĩ nhiên là của Lục Song mặt dày.
Vệ Nam thay đôi dép lê, tìm nơi phát ra tiếng cãi cọ – phòng ngủ của anh trai.
Vệ Nam toát mồ hôi hột đứng trước cửa nhìn anh trai đang nhe nanh giơ vuốt và Lục Song thản nhiên như không, còn có cái máy tính lúc sáng lúc tối như đang “giãy chết”.
Dường như hai người cũng cảm nhận được sự xuất hiện của Vệ Nam nên quay đầu lại nhìn.
Lục Song mỉm cười: “Vệ Nam về rồi à?”
Vệ Đằng mắt gườm gườm nói với Lục Song: “Tao là anh trai còn chưa hỏi, mày tranh hỏi cái gì. Mày là ai chứ?”
Vệ Nam sa sầm mặt, gật đầu với Lục Song tỏ ý chào hỏi, sau đó quay sang lườm anh trai mình, “Anh, sao anh lại về”.
Vệ Đằng nói: “Anh được nghỉ hè, không được à?”
“Trường anh thật khác người, sớm thế này đã cho nghỉ hè rồi”. Vệ Nam lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, đối với người đi thực tập thì không có kỳ nghỉ. Anh biết số em nó khổ. Nhưng cũng đừng vì thế mà ghen tỵ với người khác. Anh sẽ ăn chơi cho đã, chơi hộ cả em nữa nhé”.
“Em thèm vào ghen tỵ. Tối thiểu thì em cũng được đến bệnh viện thực tập, còn anh vẫn ở trong phòng thí nghiệm… rửa ống nghiệm”.
“Haizzz, em thấy anh chướng mắt hay là làm sao? Anh trai ở xa, khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến, thái độ kiểu gì vậy?”
Hai anh em vứt Lục Song ngồi trong xó, đấu khẩu với nhau như kiểu trong phòng không có ai.
Một lúc sau, Lục Song mới bức xúc thở dài: “Xin hai vị cho em qua được không ạ?”
Cả hai người đồng thanh hỏi: “Sao?”
Lục Song đáp: “Muốn đi giải quyết”.
Khi mở cửa, Lục Song vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc va li trong tay Vệ Nam, nhếch mép cười: “Anh cứ tưởng em có tủ hay bàn ghế gì phải chuyển, phải gọi công ty chuyển nhà ấy chứ… ..”
Vệ Nam mỉm cười: “Người chuyển đến là được rồi, còn những thứ khác đều là vật ngoài thân”.
Nói xong đi qua người Lục Song vào phòng.
Lục Song nhe răng cười bí hiểm: “Uh. Người chuyển đến là được rồi. Em hiểu được điều ấy thì tốt quá”.
Bỗng nhiên Vệ Nam quay phắt đầu lại: “Anh nói gì?”
Lục Song nghiêm túc nói: “Anh muốn nói là em có cần anh giúp dọn đồ đạc không?” Sau đó chỉ tay về phía phòng ngủ đang mở cửa bên trái và nói: “Em ở phòng này”.
Vệ Nam vừa bước vào phòng đã cúi đầu thất vọng.
Ga trải giường trắng tinh, rèm cửa trắng tinh, tường trắng tinh, sàn nhà trắng tinh – Haizzz, tôi khổ sở ở bệnh viện như thế vẫn chưa đủ sao?
Vệ Nam vội vàng lột ga trải giường ra, lấy trong va li chiếc ga màu xanh lam có hình con mèo xinh xắn trải lên. Chiếc chăn trắng cũng được thay nằng chiếc chăn màu xanh da trời nhạt có in hình chú chó đáng yêu. Ga trải giường màu xanh lam, chăn mà xanh da trời nhạt hòa vào thành sắc xanh hài hòa. Các hình vẽ trên đó là chó mèo một nhà.
Lục Song đứng ở cửa, một lúc sau mới xoa cằm và nói: “Mèo và chó, đúng là sự phối hợp hoàn hảo”.
May mà không phải là cừu và sói… .
Vệ Nam quay đầu lại, mỉm cười và nói: “Cảm ơn nhận xét của anh”. Tuy rằng nó rất giả tạo.
Lục Song gật đầu: “Không cần khách khí”.
Vệ Nam rút trong va li một chiếc áo phông dài, trên nền trắng có in rất nhiều nụ hôn rực rỡ.
Lục Song giật bắn mình, cái áo này… trông hơi đáng sợ.
Vệ Nam lại lôi ra chiếc váy ngủ rất giàu. Phía trước có hình “mũi tên xuyên vào tim”.
Chiếc váy này… .thật đáng sợ.
Vệ Nam lại lấy ra một chiếc váy ngủ, ngoài những hình hoa nhỏ li ti là màu hồng phấn gần như trong suốt.
Chiếc váy này… .vô cùng đáng sợ.
Sao em có thể mặc những bộ quần áo đáng sợ như thế này để kích thích anh, để thách thức con người đứng đắn như anh đây.
Lục Song sờ mũi, chỉ tay vào chiếc váy ngủ gần như trong suốt và nói: “Em thích mặc loại quần áo ngủ này sao? Anh nghĩ em nên suy nghĩ một chút… .”
Lục Song chưa nói hết câu, Vệ Nam đã cười và nói: “Cái này cho em gái anh”.